Mạch Tiểu Miên mỉm cười.
Cô cũng không phải là người thích qua loa lấy lệ với người khác, vừa nói dứt lời, thì cũng không còn gì để nói nữa.
Hai người họ lại vào vị trí, mỗi người làm việc của mình.
Giữa giờ giải lao uống trà, Đàm Thủy Minh đột nhiên nhìn cô hỏi: “Chị Mạch, chị và anh Kiều kết hôn là vì yêu nhau sao?”
Mạch Tiểu Miên đang uống trà, bị hỏi như vậy, chợt nghẹn, ho khan vài tiếng rồi mới trả lời: “Không phải.”
“Vậy sao hai người lại kết hôn thế?”
Đàm Thủy Minh cũng giống như Mạch Tiểu Miên, trước đây chỉ chuyên tâm tập trung trau dồi kiến thức chuyên môn, mà không bao giờ quan tâm đến những chuyện bát quái giải trí gì cả. Cho nên cũng không biết về chuyện của Kiều Minh Húc, hơn nữa cô ta cũng không có một người bạn hay buôn chuyện như Diệp Mai. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nói cho cùng, cô ta căn bản không có bạn bè nào cả.
Kể từ sau khi cha mẹ gặp tai nạn, cô ta vẫn luôn là người cô độc. Ở trong mắt các bạn học, tính cách của cô ấy rất quái gở, không hợp với đám đông, là một con mọt sách chính hiệu. Cô ta cũng không chủ động tiếp cận với những người khác.
Vì vậy, cũng không có ai đến gần cô ấy, càng không có ai ở trước mặt cô ấy nói chuyện phiếm cả.
“Nghe theo lời của cha mẹ mà kết hôn thôi.”
Nói đến đây, Mạch Tiểu Miên không khỏi nhớ lại quãng thời gian trước khi gặp Kiều Minh Húc, hành trình đau khổ của bản thân khi bị mẹ ép đi xem mắt mấy năm kia.
Vốn dĩ cho rằng chỉ cần tùy tiện tìm một người đàn ông ổn thỏa rồi kết hôn, cả đời cứ vậy thôi, nhưng không ngờ lại có một đoạn nhạc đệm ấm áp là Kiều Minh Húc xuất hiện.
“Ồ? Nhà chị Mạch cũng là một gia đình giàu có sao?”
Đàm Thủy Minh hỏi tiếp.
“Cha mẹ chị chỉ là công dân bình thường thôi, công chức nhỏ, không liên quan gì đến hai chữ nhà giàu cả.”
Mạch Tiểu Miên nghi hoặc nhìn cô ta, nói: “Sao em lại hỏi như vậy?”
“Vậy thì thật kỳ lạ. Anh Kiều không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Kiều Thị sao? Nhà họ Kiều giàu có như vậy, căn cứ theo hôn nhân bình thường, hẳn là anh ấy nên cưới một người vợ xứng đôi vừa lứa, từ đó liên hôn hợp tác mới đúng. Hai người không phải là yêu mà kết hôn, nhà chị cũng không phải là gia đình giàu có môn đăng hậu đối, sao bọn họ vẫn muốn kết đôi với gia đình của chị vậy ạ? Anh Kiều sao lại còn bằng lòng lấy chị nữa cơ?”
Đàm Thủy Minh nhìn Mạch Tiểu Miên nói.
Dáng dấp của Mạch Tiểu Miên chỉ xem như tương đối ưa nhìn, không xinh đến mức có thể khiến trái tim một tổng tài cao quý như anh phải rung động. Vì vậy, cô ta thật sự rất tò mò tại sao Kiều Minh Húc lại kết hôn với Mạch Tiểu Miên.
“Chắc là có duyên thôi.”
Mạch Tiểu Miên hé môi cười nói.