Mạch Tiểu Miên nhìn vào gương mặt quen thuộc đã không còn sự sống của Trình Đông Thành, cô đưa bàn tay đang mang găng tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trên đó…
Cái trán đầy đặn của anh.
Lông mày rậm như kiếm.
Lông mi dài đậm.
Mũi cao.
Môi hơi mỏng.
Cằm có vẻ hơi nhọn…
Tất cả mọi thứ, mỗi một gang, một tấc trên gương mặt này, đều là tình yêu mà trước đây cô từng tha thiết.
Trước kia, chỉ cần đưa mắt nhìn thôi, đã khiến cho lòng cô tràn đầy vui sướng.
Khi đó, điều gì cũng dịu dàng ấm áp cả.
Giờ đây, tất cả đều trở nên lạnh lẽo, u ám, xám xịt…
“Đông Thành.”
Trong lòng cô lớn tiếng gọi tên anh, cổ họng như bị gai nhọn đâm vào, khiến cô không thể phát ra tiếng.
Cô khẽ ngẩng đầu để gạt đi những giọt nước mắt chực trào trở về, rơi lại vào trong lòng mình.
“Tiểu Miên, đừng khóc nữa, những giọt nước mắt của em, sẽ lưu lại trong lòng anh đấy.”
Từng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai…
Đông Thành, anh không muốn em rơi lệ, nhưng sao lại cho em sự tàn nhẫn lớn đến như vậy cơ chứ?
Mạch Tiểu Miên cúi đầu nhìn mặt Trình Đông Thành, trong lòng chất vấn.
Môi Trình Đông Thành vẫn mím chặt. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh đã chết rồi.
Không thể nào trả lời được câu hỏi của cô nữa.
“Pháp y Mạch, lấy giác mạc đi, có một cậu bé rất đáng yêu đang chờ đấy.”
Bác sĩ lên tiếng nói.
Anh ta biết quan hệ giữa Mạch Tiểu Miên cùng Trình Đông Thành, mới vừa rồi, anh ta ở bên cạnh nghiêm túc chú ý tới nhất cử nhất động của cô.
Sự điềm tĩnh chính xác khi cô hạ dao xuống khiến một bác sĩ phẫu thuật với kinh nghiệm hơn hai mươi năm như anh ta phải thán phục cùng kinh ngạc.
Mạch Tiểu Miên khẽ gật đầu, đưa ngón tay chạm vào mi mắt của Trình Đông Thành, mở mí mắt của anh ra.
Đôi đồng tử màu đen của anh hiện ra, giống như thể anh đang nhìn cô vậy…
Trái tim Mạch Tiểu Miên khẽ run lên, nhận lấy cái nhíp do y tá đưa tới, cẩn thận kẹp lấy giác mạc…
“Pháp y Mạch, công việc của cô đã hoàn thành, việc còn lại cứ để chúng tôi làm.”
Bác sĩ nhìn cô nói.
Mạch Tiểu Miên lắc đầu, nói: “Cứ để cho tôi.”