Mạch Tiểu Miên vừa định đưa tay bắt lấy tay anh, nhưng lại phát hiện anh đã hóa thành một làn khói, tan biến trong tay của mình. Cô bèn vội vã kêu to: “Đông Thành, Đông Thành…”
Sau đó, cô giật mình tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi, cúi đầu nhìn xuống thấy có một bóng người đang cuộn chăn bông trên sàn nhà, cô sợ hết hồn đưa mắt nhìn lại, hóa ra là Kiều Minh Húc.
Anh đến ngủ trên sàn từ lúc nào thế này?
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy Kiều Minh Húc ngủ dưới dàn, trong lòng vừa khó hiểu vừa cảm động, liền xuống giường, muốn đánh thức anh tỉnh dậy, nhưng thấy anh ngủ say như vậy, trên mặt còn mang theo dáng vẻ mệt mỏi, liền không nhẫn tâm đánh thức anh dậy, cứ để anh ngủ như vậy.
Xem ra, sau này cô không nên thất thường như vậy nữa, vẫn nên ở trong phòng lớn, cùng anh ngủ trên giường lớn thôi.
Cô lại nằm xuống giường, nhưng quay sang nhìn anh…
Nhìn ngang tầm mắt, anh vừa đẹp trai, lại còn vừa nói nghĩa khí như vậy.
Người đàn ông ấm áp tuyệt vời thế này, mà cô chỉ có thể ở gần anh ba năm.
Thật sự quá ngắn. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu như hợp đồng đó có thể được gia hạn được cả đời thì tốt quá.
Tuy nhiên, Lâm Ngọc đã từng nói, anh cùng cô ta đã giao kèo với nhau rồi.
Nhưng cuối cùng anh cũng là của Lâm Ngọc thôi, chứ không phải của cô.
Trái tim cô chua xót, thực sự đầy đố kỵ cùng hâm mộ Lâm Ngọc.
Cô đứng dậy khỏi giường, cầm lấy chăn bông, leo xuống giường, nằm xuống bên cạnh anh, ngủ trên sàn.
Cho dù hai người không thể xích lại gần nhau, vậy thì trong ba năm này, cứ ở đây đồng cam cộng khổ đi.
Anh ngủ trên giường, em cũng sẽ ngủ trên giường.
Anh ngủ trên sàn, em cũng sẽ ngủ dưới sàn.
Đến gần bên anh, ngửi thấy mùi hương từ cơ thể anh, nghe tiếng hít nhẹ nhàng của anh, trái tim cô dần dần tĩnh lặng lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kiều Minh Húc bị một chân cô đè lên người đánh thức dậy.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cô cũng đang ngủ trên sàn nhà, một cẳng chân dài vô lối khoác trên bụng anh, ngủ hết sức ngon lành, anh liền nhẹ giọng mắng một câu: “Cô gái ngốc này, sao em cũng xuống sàn ngủ vậy chứ?”
Sở dĩ anh tới đây nằm dưới đất, là bởi vì một mình anh ở trên giường lớn kia trằn trọc không ngủ được, cũng lo lắng cho cô nửa đêm gặp ác mộng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chạy tới, nằm ở trước giường cô.
Tuy đây là lần đầu tiên nằm dưới đất, sàn nhà cứng và có chút không thoải mái, nhưng có cô ở bên cạnh, anh vẫn có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không ngờ, cô cũng chạy xuống dưới này để ngủ, để giường trống không.
Lần này, anh không bế cô lên giường nữa, mà cả hai tiếp tục ngủ trên sàn…
Những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu qua màn cửa sổ màu hồng, rơi vào hai người đang ngủ say trên sàn nhà, vô cùng ấm áp.
Bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, nên cả hai người gần như đồng thời mở mắt cùng lúc.
Hai người ngủ mặt đối mặt, vì vậy khi mở mắt ra, cũng đồng thời nhìn thấy gương mặt của đối phương, ánh mắt của nhau…