Cô càng thêm sợ, mình sẽ đắm chìm trong sự tốt đẹp của Kiều Minh Húc dành cho cô, từ đó sẽ không thể kiềm chế được.
Cô không nên lưu luyến bất cứ điều gì!
Kiều Minh Húc khom người nhặt cây lược đã bị gãy làm đôi kia lên.
Mới vừa rồi, khi Lâm Ngọc đụng vào Mạch Tiểu Miên, anh cảm giác giống như mình mới là người bị va chạm vậy, bắp thịt lập tức trở nên căng thẳng trong nháy mắt, trái tim đau nhói lên.
Nhìn thấy cô toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, rất muốn tiến lên ôm cô.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô…
Anh chỉ có thể nhìn cô tự giam mình ở một căn phòng khác bên trong.
Anh cũng không đuổi theo Lâm Ngọc.
Anh đột nhiên phát hiện, bây giờ mình thật giống như một người đang bị rơi vào cục diện vô cùng lúng túng.
Mười năm, anh vẫn luôn cho rằng mình một lòng một dạ yêu Lâm Ngọc, hơn nữa còn nguyện ý làm bạn với cô ta đến già.
Tuy nhiên, khi Mạch Tiểu Miên xông vào, phá vỡ nhiều quy tắc thông thường của anh, khiến anh bắt đầu bận lòng về một Mạch Tiểu Miên lắm lúc liều lĩnh lỗ mãng như một đứa con nít, đôi lúc lại tỉnh táo kiên cường như người sắt vậy.
Nhìn thấy môi cô, anh liền muốn hôn.
Cô tới gần mình một chút, anh đã bị kích thích sinh lý rồi!
Những chuyện không tài nào có thể giải thích nổi xảy ra với anh, luôn là vì cô!
Ban đầu, anh cũng không ý thức được có gì là không đúng.
Mới vừa rồi Lâm Ngọc khản giọng kêu gào chất vấn anh có phải yêu Mạch Tiểu Miên không, anh mới ý thức được bản thân mình đối đãi với Mạch Tiểu Miên thật sự không giống bình thường.
Anh yêu Mạch Tiểu Miên sao?
Điều này sao có thể chứ?
Anh siết chặt cây lược, khẽ lắc đầu.
Anh hẳn là yêu Lâm Ngọc mới đúng!
Không thể nào mới nhanh như vậy mà đã thay lòng đổi dạ rồi được!
Nhất định là vì anh cùng Mạch Tiểu Miên đã cùng nhau ký hợp đồng hôn nhân, nên mới có thể đối xử tử tế với đối phương như vậy. Anh mới có dáng vẻ đó.
Anh dùng mọi cách để chăm sóc Mạch Tiểu Miên, chỉ bởi vì cô giống như một đứa con nít vậy. Anh cũng coi như là một người đàn ông trong nhà, trên danh nghĩa là chồng cô ấy, đương nhiên phải chiếu cố cô.
Về chuyện bị kích thích sinh lý, nhất định là do anh đói khát quá lâu, lại thường xuyên tiếp xúc với cô, nên mới không nhịn được nảy sinh những suy nghĩ kỳ quái như vậy.
Anh tự an ủi bản thân mình như thế.
Lâm Ngọc sau khi chạy ra khỏi cửa, bước chân liền chậm lại.
Cô ta kỳ vọng Kiều Minh Húc có thể đuổi theo, giải thích với cô ta, xin lỗi cô ta, nói cho cô ta biết, anh yêu cô ta.
Nhưng mà, đi cả một đoạn đường, vẫn không thấy anh đuổi theo ra.