Mục lục
Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than - Mạch Tiểu Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 268


Suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, cũng không biết đã qua bao lâu, điện thoại di động của cô reo lên, là Kiều Minh Húc gọi tới.


“Em ở đâu rồi?”


Giọng điệu của Kiều Minh Húc lộ ra vẻ sốt ruột.


“Ở nhà mẹ tôi, tối nay tôi định ngủ ở bên này. Anh ở Hoàng Uyển hay bờ biển đấy?”


“Tôi ở Hoàng Uyển. Vậy em ngủ ngon, ngày mai tôi đến tìm em”


“Được”


“Ngủ ngon.”


“Ừ, ngủ ngon”


Sau khi Kiều Minh Húc cúp điện thoại, suy nghĩ của cô lập.


tức không tự chủ được mà chuyển từ Trình Đông Thành sang Kiều Minh Húc.


Cô không có ở đó, không ngủ dưới sàn bên cạnh anh, không tay chân vụng về yêu cầu anh, chắc là anh ngủ thoải mái lắm nhỉ.


Trên thực tế, Kiều Minh Húc ngủ không hề thoải mái chút nào.


Anh nằm trên giường lớn trắng tinh, lăn qua lộn lại đủ kiểu nhưng vẫn không thể nào ngủ được.


Nhắm mắt lại cố gắng ngủ, được một lúc lại mở mắt ra, theo bản năng nhìn xuống sàn nhà một chút.


Nơi này cũng không phải là căn hộ nghỉ dưỡng gần bờ biển, trên sàn nhà không có chăn đệm của Mạch Tiểu Miên, càng không có bóng dáng của cô.


Rốt cuộc cô đã ngủ chưa nhỉ?


Có đi loạn làm chân bị thương hay không?


Lúc tắm có che đậy vết thương thật kỹ không nhỉ?


Có bôi thuốc không đây?


Lúc ngủ, có đạp chăn rồi lạnh không?


Khi anh phát hiện những câu hỏi này cứ quanh đi quẩn lại nhiều lần ở trong đầu mình như vậy, anh lại cảm thấy cực kỳ tức giận. Cảm thấy bản thân thật sự quá khó hiểu, lại có thể giống như lo cho một đứa con nít vậy. Dù sao Mạch Tiểu Miên cũng đã 28 tuổi, có năng lực độc lập rồi mà.


Hơn nữa, bên cạnh người ta còn có cha mẹ ở bên cạnh.


Anh rốt cuộc lo lắng không cần thiết như vậy để làm gì chứ?


Nhưng mà.


Anh vẫn không thể ngủ được!


Gần mười hai giờ, anh nhận được điện thoại của Lâm Ngọc.


Hôm nay, sau khi rời khỏi Khải Đế, anh vốn định đi tìm Lâm Ngọc, nhưng nghĩ lại cảm thấy không thỏa đáng lắm, nên bèn trở về công ty.


“Minh Húc, anh đã ngủ chưa?”


Giọng nói trong trẻo của Lâm Ngọc, mang theo chút hơi men, lại thêm mấy phần ưu thương, làm cho lòng anh mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, đáp: “Ở trên giường, nhưng vẫn chưa ngủ.”


“Anh cùng Mạch Tiểu Miên ngủ chung với nhau sao?”


Lâm Ngọc thử dò xét hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK