Khi còn nhỏ, mỗi lần cô ăn cháo, cha hoặc mẹ liền ở bên cạnh, vừa nhìn cô ăn, vừa lấy thêm một cái chén nhỏ khác sang ra thổi nguội cho cô ăn.
Bây giờ, Kiều Minh Húc lại làm đúng động tác ngày ấy, đem cô trở thành một đứa trẻ để mà chăm sóc.
Loại hành động tinh tế ấm áp này, sao có thể không làm cho cô cảm động được cơ chứ?
Trong đôi mắt cô lập tức ánh lên một lớp sương mù mỏng, nhìn Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc thấy trong mắt cô có nước mắt, cho rằng vừa rồi vì nóng quá nên cô khóc, bèn lo lắng hỏi: “Có phải bị phỏng lưỡi rồi không? Mở miệng ra tôi xem thử nào!”
“Không có.”
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh tới gần, mặt hơi đỏ lên, mím môi hơi dời đầu mình ra sau một chút, tránh khoảng cách gần với anh như vậy, khiến tâm trạng của mình trở nên khẩn trương hơn.
“Vậy em khóc gì chứ?”
“Tôi đây là đang cảm động!”
Mạch Tiểu Miên đưa tay xoa xoa khóe mắt.
“Cảm động sao?”
Kiều Minh Húc còn không biết, sự ấm áp của anh, rốt cuộc có thể khiến bao nhiêu người cảm động.
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Vì anh!”
“Tôi? Bởi vì tôi nấu cháo cho em sao?”
“Ừ. Suy nghĩ lại, thấy anh đường đường là tổng giám đốc Kiều, lại vì tôi rửa tay nấu cháo, tôi có thể không cảm động được sao?”
“Vậy sao, thế em có thể dùng hành động của mình để báo đáp lại sự cảm động này mà?”
Kiều Minh Húc nhìn đôi môi đỏ ửng kia của cô, hơi mím môi hỏi.
“Anh muốn dùng hành động gì cơ?”
Trong nháy mắt Mạch Tiểu Miên nhạy cảm nhận ra được điều gì đó.
“Hôn tôi, hoặc bị tôi hôn một lát nhé!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kiều Minh Húc đánh bạo, chỉ vào gò má của mình.
Nói xong, lập tức sắc đỏ lan tràn từ lỗ tai, cho tới cổ, rồi lên đến khắp mặt anh, trông có hơi ngượng ngùng.
Mặt của Mạch Tiểu Miên cũng hơi đỏ hồng lên, suy nghĩ một chút, cuối cùng khẽ cắn răng, tiến lại gần anh, nhanh chóng hôn lên gò má hồng hồng kia của anh một cái, sau đó khẩn trương cúi đầu giả vờ uống cháo.
Kiều Minh Húc ngẩn cả ra, như vừa bị điểm huyệt vậy, sợ run cả người. Anh đưa tay sờ gò má, thỏa mãn cười một tiếng, sau đó lại thổi cháo trong chén cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn anh.
Anh cầm chén đẩy tới trước mặt cô, sau đó cô liền cúi đầu xuống ăn.
Không ai lên tiếng.
Bầu không khí có hơi mập mờ nho nhỏ.