Kiều Minh Húc trợn mắt nhìn cô, nói: “Nếu còn đến quấy rầy công việc của anh, anh sẽ để em vào đây làm đấy nhé!”
“Em không làm đâu!”
Kiều Mai Kim chu miệng, nói: “Ông nội bảo hai người nấu cơm, em phải nên hiếu thuận, tuyệt đối nghe theo lời của ông nội, không bận bịu vào giúp làm gì, càng không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu.”
“Lười tranh cãi với em! Không giúp được việc gì thì nhanh ra ngoài cho anh, đừng cản trở bọn anh làm việc.”
Kiều Minh Húc liếc nhìn cô bé nói.
“Đi ra ngoài thì đi ra ngoài thôi, không phải anh sợ em ở trong phòng bếp làm trở ngại anh “anh anh em em” gì đó với chị dâu đấy chứ? Hừ, hai người phải chú ý có chừng mực nhé, đừng để cảm xúc mạnh mẽ đến nỗi có bé cưng trong phòng bếp đấy!”
Kiều Mai Kim cười đểu nói.
“Kiều Mai Kim, đây là lời một cô gái nhỏ như em nên nói sao?”
Kiều Minh Húc đỏ mắt, nói: “Xem mấy tiểu thuyết trên mạng rồi tư tưởng không thuần khiết chút nào! Mau cút ra ngoài cho anhl”
“Đúng vậy, em không thuần khiết, không thuần khiết chút nào đâu. Anh thì trong sáng lắm. Cút thì cút thôi. Làm cơm nhanh đi, bọn em sắp chết đói rồi đây này.”
Kiều Mai Kim vừa mới chạy ra ngoài, vừa quay đầu nói với Mạch Tiểu Miên một tiếng: “Chị dâu à, đợi tí nữa xem tin nhắn Wechat em gửi nha.”
Nói xong, cô bé bèn nhanh chân chạy trốn mất.
“Con bé này!”
Kiều Minh Húc nhìn Mạch Tiểu Miên, nói: “Cái miệng kia được nuông chiều quen rồi mà, thật sự không có cách nào bắt chẹt được nó.”
“Đáng yêu thật.”
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, nghĩ đến cảm xúc mạnh mẽ trong phòng bếp gì đó mà Kiều Mai Kim nói, suy nghĩ chợt trở nên hơi kỳ quái.
Kiều Minh Húc lại tiếp tục bận rộn…
Hai người phối hợp với nhau, Kiều Minh Húc đầu bếp chính, bắt đầu bày lên bàn trong nhà ăn một bữa tiệc lớn.
Cà ri hải sản, cá tuyết chiên xù, tôm hấp lá chanh, mì spaghetti, bò bít tết sốt tiêu đen, tôm bọc khoai tây nướng, bắp cải xào, xà lách trộn nấm bào ngư, canh hành Paris…
Hương vị cùng màu sắc đều đủ, nhìn vẻ ngoài có thể thấy hoàn toàn không hề kém so với thức ăn ngoài tiệm cơm Tây.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy thôi cũng đã say mê.
Nếu như không phải vì quan tâm đến hình tượng, cô đã ở trong phòng bếp ăn vụng từ lâu rồi.
Trước kia, cô vẫn luôn cho rằng, con cái trong những gia đình giàu có đều là người giúp việc cơm bưng nước rót, quần áo dâng tới tận tay, chỉ cần vui vẻ hưởng thụ sinh hoạt là được, không thể nào xuống phòng bếp được cả.
Vừa rồi lúc nhìn thấy anh bày thức ăn ra đĩa, không hề qua loa chút nào, cũng không cho phép có bất kỳ sự bài trí khó coi nào xuất hiện.
“Ôi, thật lâu rồi chưa được ăn món Tây anh làm, trông ngon quá.”
Kiều Mai Kim khoa trương kêu la.