Mặc dù bọn họ không nói rõ là ai, cũng không nhìn Mạch Tiểu Miên mà nói, tuy nhiên ai cũng biết, các cô ta chính là nói cô.
Mạch Tiểu Miền mặt đen lại.
Tròng mắt đen của Kiều Minh Húc cũng trầm xuống, anh đặt Mạch Tiểu Miên xuống đất, nhìn thấy thang máy vừa vặn mở ra, một tay túm lấy một người, xách cổ áo hai cô ta lên, trực tiếp ném ra ngoài...
Hai cô gái kia ngã xuống đất, một người nhanh chóng đè nút thang máy xuống, để cửa không thể khép lại.
Một người khác thì thở hổn hển nhảy cỡn lên, tức giận mắng Kiều Minh Húc: "Mẹ nó, nghĩ có tiền thì ngon à? Đồ cặn bã, anh còn dám động tay động chân với tôi! Tôi muốn kiện anh tội xâm hại thân thể người khác, còn có quyền tự do đi thang máy nữa!"
Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Kiều Minh Húc mím chặt lại, hơi có vẻ giễu cợt nói: "Tôi sẽ để cho các cô nhanh chóng lĩnh ngộ sâu sắc đạo lý có tiền thì ngon lắm đó!"
Lúc anh nói lời này, cơ thể tỏa ra khí lạnh, hệt như vị thần Tu La từ địa ngục xuất hiện vậy, khiến cho hai cô gái kia cảm thấy sống lưng lạnh toát, có một loại dự cảm bất thường.
*
**
Cửa thang máy khép lại lần nữa.
Kiều Minh Húc rất tự nhiên bế Mạch Tiểu Miên gương mặt có hơi trắng bệch lên, đi đến tầng lầu nhà họ Mạch.
Mạch Đồng Đồng mở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức cao hứng ngọt ngào kêu lên: "Chị, anh rể, hai người đã về rồi?"
"Đồng Đồng."
Mạch Tiểu Miên đưa tay sờ đầu cô bé, nói: "Em càng lúc càng xinh xắn đấy."
.
"Không đẹp bằng chị đâu."
"Đồng Đồng so với chị xinh hơn nhiều."
Mạch Đồng Đồng được cô khen có hơi đỏ mặt.
Được cha mẹ Mạch nuôi, trau chuốt, Đồng Đồng dần lộ ra dáng vẻ xinh đẹp trời sinh của mình.
Gương mặt của Đồng Đồng có hơi giống như đại minh tinh Phạm Băng Băng vậy.
Mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt phương có hơi xếch lên, lỗ mũi xinh xắn đẹp mắt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da cũng bắt đầu trở nên trắng nõn.
Còn về phần vóc người, bởi vì thời gian dài lưu lạc dinh dưỡng không đủ ở bên ngoài, mặc dù được mẹ Mạch nuôi hơn nửa tháng, vẫn chỉ mới hơi có da thịt thôi.