"Anh biết nghề nghiệp của tôi chứ!"
"Ừ biết, bác sĩ pháp y!"
"Vậy mà anh còn muốn cùng tôi ăn cơm trò chuyện sao?"
"Đương nhiên là muốn!"
Phùng Quang Hiển mặt đầy hào hứng, nói: "Bác sĩ pháp y là một nghề cực kỳ ngầu! Em có thể làm nghề này thật sự rất xuất sắc rất thú vị, tôi thích lắm!"
Mạch Tiểu Miên đổ mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên cô nghe ai đó nói rằng bác sĩ pháp y là một nghề vừa ngầu vừa tuyệt vời đấy!
"Tôi rất tò mò, một cô gái như em, khi đối mặt với những xác chết kinh khủng kia, em thật sự không sợ sao?"
Phùng Quang Hiển hỏi, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Làm rồi quen thôi, hiện tại nhìn không khác gì mấy cái bàn ghế này cả."
Bất cứ người nào, cho dù có theo chủ nghĩa duy vật đến đâu đi nữa, ban đầu khi đối mặt với xác chết ít nhiều gì cũng sẽ không thoải mái.
Thời điểm cô học năm 2 đại học, giáo viên hướng dẫn lần đầu tiên đưa bọn họ đến xem giải phẫu một xác chết trong vụ hỏa hoạn. Khi nhìn thấy những thi thể bị đốt cháy không còn hình dạng con người, máu thịt bê bết bị cắt ra, lấy từng cơ quan nội tạng ra...
Dạ dày của các bạn học trong lớp cực kỳ khó chịu, thậm chí có người còn nôn mửa ngay tại chỗ.
Lúc ấy trước khi bước vào phòng khám nghiệm tử thi, lớp trưởng mồm miệng liến thoắng không sợ trời không sợ đất là người duy nhất không chạy ra ngoài nôn mửa. Nhưng hóa ra, do cậu ta sợ đến són tiểu nên hai chân run rẩy không nhúc nhích được thôi.
Mạch Tiểu Miên cũng xuất hiện cảm giác nôn mửa mãnh liệt, nhịn không được ói ra hết mật đắng mới có thể dừng lại được.
Khoảng hai tháng sau đó, khi nhìn thấy thịt trong thức ăn, khi nhớ đến thi thể giải phẫu kia cô lại muốn ói, không ăn được gì cả. Những bạn học khác cũng tương tự như vậy.
Giáo viên hướng dẫn nói với bọn họ, đây là một phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể. Tuy nhiên muốn trở thành một bác sĩ pháp y xuất sắc, nhất định phải vượt qua những rào cản tâm lý này.
Vì để vượt qua những rào cản tâm lý đó, thầy đã nói với bọn họ rất nhiều về nhiệm vụ cao cả của một bác sĩ pháp y.
Việc giải phẫu thi thể không phải là chuyện bình thường, cũng không phải là sự bất kính với người đã khuất, mà đó là một nghĩa cử cao đẹp để trả lại công bằng cho người chết, giúp họ giải tỏa nỗi oan ức. Đây là một chức trách cực kỳ cao quý tốt đẹp.
Để vượt qua rào cản tâm lý này, Mạch Tiểu Miên bắt đầu chủ động đi theo giáo viên hướng dẫn của mình, dũng cảm theo ông đến hiện trường giết người, nhà xác ...
Lần lượt nôn mửa hết lần này đến lần khác, vượt qua từng nỗi sợ hãi, nỗi ám ảnh, những chướng ngại trong lòng. Cho dù đối mặt với thi thể thảm thiết kinh khủng cỡ nào, cô vẫn có thể giữ được tỉnh táo, tựa như nhìn thấy bàn ghế vậy. Chỉ muốn tìm ra chân tướng về cái chết của bọn họ, giúp họ tìm lại công lý.
Thầy rất tán dương cô, cũng truyền toàn bộ kỹ năng của mình cho cô, trong nhiều trường hợp, còn để cô tự mình khám nghiệm tử thi.
Vì vậy, cô trở thành sinh viên tốt nghiệp khoa pháp y xuất sắc nhất lớp, là sinh viên duy nhất nhận được điểm tuyệt đối trong đời dạy học của thầy.
Những người ngoài lớp không hiểu được sự cố gắng của cô, khi thấy cô được thầy cho điểm tuyệt đối, cũng chỉ biết bàn tán xôn xao, thầm nói rằng nhất định cô đã dùng sắc đẹp của mình, bị thầy dùng quy tắc ngầm mới có thể được điểm tuyệt đối.
Mạch Tiểu Miên ngoài sáng trong tối cũng nghe được những lời nghị luận này.
Sự phức tạp tăm tối của lòng người làm cô càng không muốn tiếp xúc với người sống, chỉ thích đối mặt với thi thể mà thôi.
"Cậu nói xem, cả ngày cậu ở trong nhà xác, lui tới với những thi thể kia có ích lợi gì chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chính cậu cũng sắp trở thành một cái xác rồi đấy. Lúc trước khi học cấp ba, cậu hoạt bát vui vẻ biết bao nhiêu, thậm chí so với tớ còn điên hơn cơ, bây giờ sau khi học pháp y, cậu lập tức bắt đầu trở nên lạnh lùng cô độc rồi!"
Diệp Mai thường xuyên nói lời này với cô, vì để cho cô tiếp xúc với nhiều người hơn, cô ấy thường vô tình hoặc cố ý gọi cùng cô đi ra ngoài chơi với rất nhiều người.