Mạch Tiểu Miên thấy anh đang nhìn hình của mình cùng Trình Đông Thành, bèn vội vàng đưa tay lấy tấm hình lại, ném vào bên trong ngăn kéo.
“Cho tôi xeml”
Kiều Minh Húc ra lệnh nói.
“Hình trước kia thôi, không có gì đẹp mắt cả.”
Mạch Tiểu Miên buồn rầu nói.
“Tôi muốn xem!”
“Không cho!”
“Nam sinh kia là bạn trai cũ của em sao?”
Đôi mắt đen láy của Kiều Minh Húc nhìn chằm chằm vào cô, hỏi.
“ừ”
“Tại sao lại chia tay?”
“Anh ấy… chết.”
Nói đến đây, trong đầu cô lại một lần nữa hiện lên hình ảnh thi thể của Trình Đông Thành khi cô đến Mỹ ngày đó. Trái tim Mạch Tiểu Miên như bị người ta dùng búa gõ mạnh vào.
Vậy.
“Thật xin lỗi!”
Kiều Minh Húc không nghĩ tới kết quả này, nhìn thấy biểu cảm đau khổ trên mặt cô, liền áy náy nói.
Đối với sinh ly tử biệt, anh cũng đã từng dứt ruột trải qua. Vì vậy, anh hiểu được tâm trạng của Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên mím môi, nhếch mép một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Không sao đâu, cũng đã qua lâu như vậy rồi, sống chết có số.”
Kiều Minh Húc đáp một tiếng, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía kệ sách, phát hiện trên đó có một cuốn tập cũ, bèn rút ra.
Bên trong là tất cả những tấm hình khi còn bé của Mạch Tiểu Miên.
Lúc nhỏ dáng dấp cô trông thật đáng yêu, mũm mĩm tròn trịa, mặt đỏ au, tóc hai bên cột sừng. Đôi mắt to tròn trong suốt, nụ cười thuần khiết không ưu lo.
Cứ vậy lật sang trang khác, trong đó ghi lại toàn bộ quá trình trưởng thành của cô. Từ lúc còn học mẫu giáo cho đến trung học. Một đường lột xác. Điều duy nhất không đổi là nụ cười thuần khiết chân thật ấy, dường như chứa đựng rất nhiều hạnh phúc trong đó vậy.
Ánh mắt của anh không nhịn được bèn liếc nhìn về phía Mạch Tiểu Miên đang cúi đầu dọn dẹp ở bên cạnh.
Trừ ngày đó ở viện mồ côi thấy được nụ cười vô tư chân thành ấy ra. Những thời điểm khác nụ cười của cô đều nhàn nhạt, mang theo vài phần ưu thương vỡ vụn.
Là bởi vì cái chết của bạn trai cũ đã tạo nên duyên cớ như Vậy sao?
Nghĩ tới đây, trái tim của anh đối với cô lập tức tăng thêm mấy phần thương tiếc, đồng bệnh tương liên.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì Mạch Tiểu Miên cảm giác được ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm, bèn quay đầu lại liếc nhìn anh hỏi.
“Nhìn xem thử em có gì khác lúc còn bé.”