Kiều Minh Húc nhíu mày lại, nói: “Nơi đó không sạch sẽ, đồ ăn cũng không tốt, nhiều người hỗn tạp, có gì ngon mà ăn cơ chứ? Tôi cùng em đến Phong Nhã ăn, em có thể tùy ý chọn bất kỳ món nào cũng được.”
“Không muốn, tôi chỉ muốn tới chợ đêm ăn mà thôi.”
Mạch Tiểu Miên vô cùng kiên quyết yêu cầu, nói: ‘Không phải anh nói đáp ứng một tâm nguyện của tôi sao? Ước muốn nhỏ nhoi như vậy anh cũng không thể đáp ứng được, vậy tôi làm gì còn dám mong đợi đòi hỏi lấy được tâm nguyện gì khác lớn hơn từ anh cơ chứ? Thật là đau lòng mà, tôi không ăn đâu!”
Nói xong, cô cầm lấy chén cháo hơi đẩy về phía anh.
“Được rồi, tôi đồng ý với em, em ăn đi!”
Tổng giám đốc Kiều của chúng ta, cuối cùng vẫn phải cực kì xoắn xuýt đáp ứng tâm nguyện này của cô.
Mạch Tiểu Miên vừa nghe thấy, bèn không khỏi mở cờ trong bụng, vội vàng lấy chén cháo trở về, bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
€ó lẽ bởi vì tâm nguyện đã được chấp thuận, tâm tình của cô cũng trở nên tốt hơn. Lần này loại cảm giác không có khẩu vị kia cũng bớt đi rất nhiều, cô đã nếm ra được ít mùi vị tươi ngon.
Nhìn thấy cách ăn của cô trước sau không đồng nhất, Kiều Minh Húc chợt xuất hiện loại cảm giác giống như bị lừa, bèn thở phì phò hỏi: “Mạch Tiểu Miên, có phải em cố ý lừa gạt tôi không đấy?”
“Anh bị ngốc à?”
“Không phải”
“Tôi đây làm sao có thể lừa được tổng giám đốc Kiều ngoan ngoãn chui vào tròng cơ chứ? Tôi còn tự hỏi bản thân mình làm thế nào thông minh được như vậy ấy.”
Mạch Tiểu Miên ăn sạch miếng cháo cuối cùng, sau đó lau miệng nói: “Vừa rồi khẩu vị của tôi thật sự không tốt, nhưng nghe anh đồng ý cùng tôi đi ăn chợ đêm, nên tâm trạng lập tức trở nên thoải mái. Dạ dày cũng bất giác nghe lời.
Kiều Minh Húc à, tôi thật sự không phải lừa gạt anh đâu, anh đừng dùng lòng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử như vậy.
Mạch Tiểu Miên tôi làm người quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, anh không thể nghĩ oan cho tôi như vậy được!”
‘Trông cô nói năng đầy lý lẽ hùng hồn như vậy, Kiều Minh Húc chỉ biết đảo trắng mắt.
Tuy nhiên, nhìn thấy cô có thể ăn hết chén cháo này, hơn nữa khẩu khí nói ra còn không đứng đắn như vậy, anh cảm thấy cũng không tệ, bèn nhanh chóng ăn cơm của mình.
“Kiều Minh Húc, anh nhớ đấy, anh không được ăn quyt đâu!”
Mạch Tiểu Miên lo lắng anh sẽ giả vờ như không biết gì, bèn nhấn mạnh nói: “Thím Trương cũng có nghe đấy, thím ấy có thể làm chứng!”
“Tôi cũng chưa nói mình sẽ không làm.”
Kiều Minh Húc sậm mặt lại đáp.
“Không sai, tổng giám đốc Kiều của chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh, đại trượng phu nói là làm. Tôi tuyệt đối tin tưởng anh sẽ không bao giờ quyt nợ.”
Tâm tình của Mạch Tiểu Miên rất tốt, đứng lên, nói: “Anh ăn trước đi, tôi lên sân thượng phơi nắng để tiêu hóa một chút.”
Cô vừa mới đi ra khỏi hậu viện, liền nhận được tin nhắn ‘Wechat của Kiều Mai Kim.