Không phải cô sợ Kiều Minh Húc, mà là cô sợ mình.
Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy anh đều có chút suy nghĩ kỳ quái.
Lỡ như ban đêm đói khát, không cầm lòng được, đem anh đẩy ngã nhào cũng không tốt lắm.
Ba năm sau mỗi người một ngả, để giảm bớt nhiều nhất những tổn thương đối với bản thân mình, cô vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp với anh thôi.
Nghĩ tới đây, cô bèn đẩy xe lăn đến phòng dành cho khách, nói với Kiều Minh Húc đang mãnh liệt uống nước: “Tôi đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Kiều Minh Húc nhìn cô một cái, thấy cô tiến vào phòng ngủ công chúa kia, cuối cùng cũng không nói gì, bèn buồn rầu trở lại phòng ngủ chính.
Chăn bông trên sàn nhà anh cũng lười thu dọn, cứ thế nằm trên giường.
Cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên kia, không nghe có tiếng động gì cả.
Anh lại cảm thấy không quá yên tâm, bèn ngồi dậy lần nữa, đi tới trước phòng công chúa, nhẹ giọng hỏi: “Mạch Tiểu Miên, em ngủ chưa?”
Bên trong không có ai đáp lại.
Anh lại nhẹ nhàng hỏi thêm một lần nữa.
Vẫn không có người đáp lại.
Chẳng lẽ cô ngủ rồi sao?
Anh không nhịn được mà nhẹ nhàng mở cửa ra.
Mạch Tiểu Miên nằm trên giường, đắp chăn bông màu hồng hình công chúa Bạch Tuyết, hai mắt khép hờ, dáng vẻ như đang ngủ.
Nhanh như vậy mà đã ngủ rồi sao, đúng là heo mà!
Kiều Minh Húc không nhịn được lẩm bẩm trong bụng mấy câu, vì mình mất công lo lắng cho cô, mà cũng cảm thấy buồn cười nữa.
Anh vừa định đóng cửa lại đi ra ngoài, lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng la lớn của cô: “Kiều Minh Húc!”
‘ừ”
Anh đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn cô. Tuy nhiên lại thấy cô lật người lại, cô vẫn đang ngủ, hai mắt nhắm lại, chỉ có đôi môi anh đào đang hé mở, hô hấp đều đều.
Hóa ra là đang năm mơ gọi tên anh, Cũng không biết cô rốt cuộc đang làm gì trong mơ, lại còn gọi tên anh.
Anh không nhịn được quay trở lại, đứng bên cạnh giường ngắm nhìn cô.
Lúc cô ngủ trông giống hệt như một đứa trẻ vậy, nhìn có chút yên tĩnh lại vui vẻ.
“Trình Đông Thành!”
Vẻ mặt vốn dĩ đang yên lặng của Mạch Tiểu Miên đột nhiên trở nên gấp gáp, nói: “Đừng đi! Trình Đông Thành! Đừng đi!”
Cô vừa kêu la, vưa quơ tay vào khoảng không, có vẻ như bắt được cái gì đó, hai chân không ngừng đạp loạn, bò loạn dậy…
Kiều Minh Húc vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu nhìn cô, mắt thấy cô sắp lăn xuống mép giường, anh vội vàng đưa tay ra đỡ…
Lúc này Mạch Tiểu Miên cũng tỉnh dậy.