Kiều Minh Húc cố nhịn cười, cố ý bày ra vẻ mặt cứng nhắc, nói: “Phải không? Tôi thật đúng là sợ…”
“Sợ gì chứ?”
“Sợ em mộng du rồi leo lên người tôi…”
Những lời này của anh, vốn dĩ là muốn làm cho Mạch Tiểu Miên xấu hổ. Kết quả lại làm tai của chính mình đỏ lên.
Trông anh đột nhiên đỏ mặt, Mạch Tiểu Miên cảm thấy vô cùng đáng yêu, có chút cảm giác kích động muốn nhào tới, mạnh mế cắn lỗ tai đang đỏ bừng kia.
“Cho dù tôi mộng du leo lên người anh đi nữa, thì anh cũng.
là một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ mà, chắc chắn sẽ có năng lực phản kháng.”
Mạch Tiểu Miên tranh cãi nói.
“Nghe Phùng Quang Hiển nói em biết võ công, có thể một mình quật ngã mấy người đàn ông to lớn. Tôi là một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ không sai, nhưng sức lực.
lại khác xa so với em, yếu không thể địch lại mạnh được.”
“Được rồi, lỡ như anh vô lực phản kháng, bị tôi làm cái gì đi nữa thì anh cứ đi kiện tôi đi. Sau đó có thể danh chính ngôn thuận xin ly hôn, không cần đợi đến ba năm.”
Mạch Tiểu Miên mặt đẩy vẻ bất cần nói tiếp: “Tôi cũng rất muốn biết, như vậy tôi có thể bị xử bao nhiêu năm tù.”
Kiều Minh Húc đầu đầy vạch đen nói: “Mạch Tiểu Miên, em thắng!”
“Hừ”
Mạch Tiểu Miên cố ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi cũng biết tôi sẽ thắng, cho nên, lần sau nếu tôi mộng du tiếp tục leo lên giường của anh, anh không được phép có ý kiến gì cả.
Dĩ nhiên, lúc ý thức của tôi thanh tỉnh, tôi khinh thường leo lên giường của anh”
Kiều Minh Húc hoàn toàn cạn lời, yên lặng xếp chăn lại, sau đó đi đánh răng rửa mặt.
Tuy nhiên trong lúc đánh răng, anh bỗng nhiên buồn cười đến phun cả bọt kem.
Mạch Tiểu Miên cũng định rời giường đi làm, liếc mắt nhìn vào phòng vệ sinh một cái, thấy dáng vẻ này của anh, bèn nghỉ ngờ hỏi: “Anh có biết dáng vẻ ngây ngốc phụt cười này của anh trông rất khôi hài hay không?”
Kiều Minh Húc vội vàng thu lại nụ cười, không để ý tới cô nữa, cúi đầu đánh răng.
“Có vấn đề mà”
Mạch Tiểu Miên lẩm bẩm nói: “Có phải là không nghĩ ra pháp gì để chỉnh đốn tôi nên tâm trạng không thoải Kiều Minh Húc đầu đầy vạch đen, rửa sạch bọt kem trong miệng, tiện tay kéo khăn lông qua, vừa lau mặt vừa nói: “Em cho là tôi sẽ rảnh rỗi để đi chỉnh đốn em sao? Chẳng lẽ em không biết, thời gian của tôi rất quý báu à?”
“Tốt nhất là như vậy. Nếu không, đừng trách tôi nửa đêm lại cầm dao giải phẫu!”
Mạch Tiểu Miên nói xong, bèn đưa tay đẩy hông anh một cái, nói: “Đánh răng xong rồi thì mau tránh ra nào, để tôi vào!”
Thắt lưng của đàn ông là một nơi nhạy cảm.
Bị bàn tay nhỏ bé của cô đẩy một cái, Kiều Minh Húc lập.
†ức cảm thấy như bị chạm điện, bên tai đỏ rực lên.
Vì để che giấu dáng vẻ lúng túng lúc này, anh bèn chôn mặt trong khăn lông, để Mạch Tiểu Miên không nhìn thấy gương mặt đang đỏ lên của mình.