Mạch Tiểu Miên kinh hãi nhìn theo nơi phát ra tiếng súng.
Chỉ thấy một người mặc bộ đồ màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm đen, tay cầm một khẩu súng lục, giống như đồ chơi vậy. Anh ta bắn liên tiếp mấy phát đạn, bắn vào tay chân của hai người đó, nhưng không phải vào vị trí gây tử vong.
Tay chân hai người bọn họ đều bị thương, nên chỉ có thể ngã vật ra đất như chó vậy, kêu gào thảm thiết.
Người đàn ông kia tiến đến gần cô, cởi mũ bảo hiểm ra, để lộ khuôn mặt lạnh lùng điển trai.
Hóa ra là Kiều Minh Húc!
Mạch Tiểu Miên vừa mừng vừa sợ, ngay khi nhìn thấy chính là anh, cô cũng giống như tất cả những người phụ nữ yếu đuối trên thế gian này, nước mắt cứ rơi lả tả, không kìm được mà tuôn ra…
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn!”
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô khóc, đau lòng nâng cô lên khỏi mặt đất, ôm cô vào lòng.
Mạch Tiểu Miên càng khóc nhiều hơn!
Cô cũng là một người phụ nữ, mới vừa rồi thật sự đã bị hù dọa rồi.
Cô không sợ chết, nhưng mà, cô sợ bị người đàn ông ghê tởm đó hủy hoại mình!
Nếu không phải Kiều Minh Húc chạy đến kịp thời, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô khóc, trái tim giống như bị người ta dùng tay bóp chặt đến đau đớn vậy.
Mạch Tiểu Miên khóc một hồi lâu, sau đó nghẹn ngào nói: “Cởi trói tay chân cho tôi đi, đau quá.”
Kiều Minh Húc vội vàng giúp cô tháo dây thừng ra, kiểm tra toàn thân cô một chút, phát hiện không có gì đáng ngại cả, lúc này mới dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn về phía hai tên bắt cóc kia.
“Là ai đã chạm vào em?”
Kiều Minh Húc vừa nghĩ đến cú điện thoại kia, toàn thân đều run lên vì tức giận.
Mạch Tiểu Miên chỉ vào gã lùn….
Đối với người đàn ông này, ngoài hai từ ghê tởm ra, cô cũng không biết dùng từ nào để có thể diễn tả nữa…
Kiều Minh Húc đi về phía người đàn ông kia, duỗi đôi chân đi giày da cứng của mình, giẫm mạnh lên mu bàn tay anh…
Gã lùn hét lớn lên, gần như ngất đi vì đau đớn.
“Chính là bàn tay này của anh đã chạm vào vợ tôi, đúng không?”
Đôi mắt đen láy của Kiều Minh Húc lạnh lùng nhìn anh ta, toàn thân tràn ngập sát khí, lửa giận bùng lên giống như Tu la đến từ địa ngục vậy.
“Không… không phải…”
Gã lùn vội vàng nói.
“Vậy thì là tay này!”
Kiều Minh Húc buông tay, dùng chân khác giẫm lên mu bàn tay anh ta…
Gã lùn đau đến trợn mắt, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
Vết thương do đạn bắn không ngừng chảy máu, cộng với tay bị giẫm lên. Loại đau đớn này, nếu đã là con người thì không một ai có thể chịu đựng nổi.