Mạch Tiểu Miên vừa mới vui vẻ ngồi trên xích đu ngắm biển thì nghe thấy có tiếng xe tới, còn tưởng rằng là Kiều Minh Húc về.
Không ngờ người xuống xe lại là Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc vừa nhìn thấy Mạch Tiểu Miên ngồi trên xích đu màu trắng liền căm tức.
Ban đầu vốn dĩ nơi này không có Xích đu, là cô ta muốn không gian ở đây lãng mạn hơn nên mới có. Kiều Minh Húc cũng không nói hai lời, bảo người đưa xích đu màu trắng này tới.
Mỗi lần tới đây, cô ta sẽ ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, anh thì ngồi trên ghế mây ở đằng kia để xử lý công việc.
Bây giờ Mạch Tiểu Miên lại chễm chệ ngồi trên đó khiến cô ta có cảm giác lãnh địa của mình bị xâm phạm vậy.
“Cô xuống ngay!”
Cô ta tức giận vọt tới trước mặt Mạch Tiểu Miên, cáu kinh nói.
Mạch Tiểu Miên có hơi giật mình nhìn cô ta, không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Tại
sao?”
“Đây là xích đu của tôi, chỉ có tôi mới được ngồi!”
Lúc này Lâm Ngọc Có đang rất muốn ném Mạch Tiểu Miên ra ngoài.
"Ô."
Mạch Tiểu Miên vừa nghe nói là xích đu của cô ta, cũng không nói thêm gì nữa, từ trên đó bước xuống, sau đó ngồi trên chiếc ghế mây đằng kia.
“Ghế này cô cũng không được ngồi!”
Lâm Ngọc tức giận nói.
“Chẳng lẽ cái ghế này cũng là của cô?”
“Là ghế của Minh Húc ngồi, anh ấy ghét nhất là người khác ngồi vào chỗ của mình!”
Mạch Tiểu Miên cũng không tranh cãi cùng cô ta làm gì, từ trên ghế đứng dậy, lê đôi chân bị thương đi chỗ khác. Chuẩn bị trở về phòng ngồi trên ghế sô pha, bởi vì cô thực sự không biết nên đối mặt với Lâm Ngọc như thế nào.
Lâm Ngọc chặn cô lại, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nói với cô: “Mạch Tiểu Miên, tôi biết chuyện kết hôn giả của cô và Minh Húc, anh ấy đã hứa với tôi, ba năm sau sẽ ly hôn với cô, sau đó kết hôn cùng tôi.”
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên vẫn chỉ đáp lại một chữ như vậy.
“Tôi cảnh cáo cô, Minh Húc là của tôi!”
Lâm Ngọc quả thật rất chán ghét thái độ lạnh nhạt này của Mạch Tiểu Miên.
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên đáp.
“Cô là người cầm sao? Chỉ biết trả lời lại một chữ này?”
Lâm Ngọc như phát điên lên khi bị phớt lờ.
Mạch Tiểu Miên ngước mắt nhìn cô ta, nói: “Nên nói cô đã nói hết rồi, cô còn muốn tôi nói gì nữa?”
“Tôi muốn có đảm bảo, cô sẽ không có bất cứ suy nghĩ không an phận nào với Minh Húc
ca."
"ha ha."
Mạch Tiểu Miên cười lên, nói: “Tại sao tôi phải đồng ý với cô? Cô là gì của tôi cơ chứ?”
“Mạch Tiểu Miên, cô đừng vô sỉ như vậy. Vốn dĩ tôi cùng Minh Húc yêu nhau nhiều năm như thế, đương nhiên có thể thuận lý thành chương mà kết hôn. Kết quả cô lại xuất hiện chen chân vào, làm người thứ ba, để cho tôi cùng Kiều Minh Húc chia lìa ba năm. Cô còn có lương tâm không vậy?”
Lâm Ngọc chất vấn.
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, không nói gì cả, đi lướt qua bên người cô ta. Cô cũng không ngồi vào ghế sô pha mà trực tiếp đi lên lầu hai.
Lâm Ngọc tiếp tục đuổi theo, thấy cô ngồi trên giường, càng thêm tức giận, lấy tay kéo cô, nói: “Mạch Tiểu Miên, đây là giường của tôi! Cô xuống ngay cho tôi!”
Mạch Tiểu Miên bất động nhìn cô ta, nói: “Kia là xích đu của cô, tôi có thể hiểu. Còn cái giường này, cô có lý do gì mà nói đó là của cô?”
“Đây là giường mà tôi và Minh Húc đã ngủ chung với nhau nên dĩ nhiên là của tôi!”
"Ồ, xin lỗi nhé, tối hôm qua tôi cũng ngủ ở đây. Hơn nữa, trên phương diện pháp luật mà nói, tôi được xem như là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, mà cô, là người lạ tự ý xông vào nhà của
người khác thôi.”
Mạch Tiểu Miên vừa nghe cô ta nói đã cùng Kiều Minh Húc ngủ ở chỗ này, trong lòng cực kỳ không thoải mái, không nhịn được mà giễu cợt nói.