"Cha cứ nói đi."
Kiều Minh Húc mặt đầy thành khẩn nhìn cha Mạch, dáng vẻ giống như muốn rửa tay lắng nghe vậy.
"Lát nữa có thời gian rảnh rỗi đi đánh cờ, chúng ta có thể đi ra ngoài xã khu được không?"
Cha Mạch dè dặt khẩn cầu.
Kiều Minh Húc là một người thông minh, đương nhiên biết ông muốn hư vinh khoe người con rể là mình, bèn sảng khoái gật đầu đáp ứng, nói: "Được chứ! Đợi lát nữa sau khi chúng ta ăn. cơm xong, con theo cha đi đánh cờ."
"Thật sao?"
Cha Mạch ngạc nhiên mừng rỡ giống như một đứa trẻ nhảy cẫng lên.
"Thật mà."
Kiều Minh Húc cười một tiếng, đáp: "Có thể cùng cha đánh một ván cơ, là vinh hạnh của con."
"Tốt quá, tốt quá, tốt quá rồi. Tiểu Miên à, con không gả sai người mà!"
Cha Mạch kích động đến chảy cả nước mắt, vỗ tay Mạch Tiểu Miên nói.
Mạch Tiểu Miên cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cha kích động vui vẻ như vậy, vành mắt cũng hơi đỏ lên.
Cô rất cảm kích nhìn Kiều Minh Húc.
Vốn dĩ giữa bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân. Anh cũng không cần phải thân thiết với cha mẹ cô như vậy.
Cho dù là anh thật lòng, hay là đón ý hùa theo thì cô cũng đều cảm kích.
"Nhìn lão già này cao hứng kìa, đúng rồi, Minh Húc, Tiểu Miên, chúng ta đi lên trên thôi!"
Mẹ Mạch cực kỳ vui vẻ nói.
"Thiếu gia, những thứ quà này thì sao ạ?"
Người giúp việc chuyên chở quà vẫn luôn ở phía sau, tiến lên hỏi Kiều Minh Húc.
"Lấy ra ngoài, mang lên lầu theo chúng tôi."
Kiều Minh Húc nói.
"Được."
Theo xe có tới bốn người giúp việc, họ lập tức mở xe hàng ra, lấy heo vàng cùng quà bưng ra.
"Oa! Còn chuẩn bị cả heo vàng kìa!"
Có hàng xóm nhìn thấy heo quay được buộc ruy băng hồng đẹp mắt, toàn thân được nướng vàng óng, làm cho người ta cực kỳ muốn ăn, bèn kêu lên: "Bây giờ rất ít người về ngày thứ ba lại mặt mang theo heo vàng lắm, đúng là đỉnh thật!"
Những người khác cũng đều cực kỳ hâm mộ xôn xao.
Xem ra đã là người Trung Quốc, cho dù bây giờ tập tục có xu hướng Tây Hóa như thế nào, thì trong nội tâm cũng đều hướng về phong tục truyền thống cả.
Huống chi, điều này ý nói, nhà chồng phải rất hài lòng mới đưa heo vàng tới.