Đã khoảng mười ngày chưa gặp được anh, trông anh có vẻ hơi hốc hác gầy gò, giống như đã trải qua một chuyện gì đó rất khổ sở vậy.
Cô không hỏi.
Anh cũng không nói.
Hai người giống như những người bạn cũ khá ăn ý với nhau vậy. Gặp mặt chỉ chào hỏi qua loa một chút, sau đó cùng nhau bước vào tòa nhà thiết kế áo cưới.
Trước đó, nhà thiết kế đã cho Mạch Tiểu Miên xem vài kiểu dáng để cô lựa chọn.
Cô cũng không có nhiều hứng thú với việc làm cho mình tỏa sáng trong buổi tiệc đám cưới giả này. Vì vậy cô chỉ tùy ý lựa chọn một chiếc váy cưới cùng một bộ lễ phục Trung Hoa thôi.
Diệp Mai vừa nghe nói cô chuẩn bị kết hôn với Kiều Minh Húc, lập tức tỏ ý sẽ xin nghỉ làm để bay từ nước ngoài về làm phù dâu cho cô. Sau đó còn bảo cô ném hoa cho cô ấy nữa.
Đối với váy phù dâu của Diệp Mai, cô lại rất nghiêm túc dựa vào theo sở thích và vóc người của Diệp Mai để chọn. Lựa một bộ váy phù dâu thật đẹp đợi cô ấy quay về mặc thử.
Người bạn thân nhất của cô, cũng chỉ có một mình Diệp Mai thôi.
Mặc dù đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả, nhưng cô ấy có thể chạy về làm phù dâu của cô cũng là chuyện vô cùng cao hứng rồi.
Nhà thiết kế nhìn thấy bọn họ đến, rất nhiệt tình chào đón, sau đó mang lễ phục ra để cho bọn họ mặc thử.
Không nghi ngờ gì nữa, chiếc váy cưới màu trắng kia được thiết kế vô cùng xinh đẹp, từng chi tiết nhỏ được thiết kế tỉ mỉ, đẹp hơn nhiều so với những gì cô đã thấy trong bản vẽ thiết kế trước đó. Cảm giác giống như váy của một thiên thần vậy, làm cho cô chỉ nhìn một lần thôi là đã thích rồi.
Cô lại liếc mắt nhìn lễ phục của Kiều Minh Húc.
Một màu đen tuyền mạnh mẽ, đường chỉ viền vàng được nổi từ ống tay áo đến cổ tay áo, nút cài cũng được mạ vàng. Thiết kế vô cùng tinh xảo, mang cho người khác một cảm giác khiêm tốn nhưng lại cực kỳ sang trọng.
Loại quần áo như thế này cũng chỉ có người mang khí chất như anh mới có thể chinh phục được nó.
Hai người lần lượt đi vào phòng thay đồ của nam và nữ để thử quần áo.
Hai cô gái giúp Mạch Tiểu Miên thay váy, vẻ mặt hâm mộ nói với cô: "Mạch tiểu thư, cô thật đúng là có phúc, có thể cưới được một người đàn ông đẹp trai nhiều tài như tổng giám đốc Kiều, trở thành con dâu của nhà họ Kiều."
Mạch Tiểu Miên mỉm cười.
"Nhưng mà nghe nói tổng giám đốc Kiều vẫn luôn yêu Lâm Ngọc, thiên kim của tập đoàn Lâm Thị, hơn mười năm si tình không đổi. Mọi người đều cho rằng vợ của anh ấy sẽ là cô ấy, cuối cùng sao lại là cô vậy?"
Một cô gái khác hỏi.
"Tôi cũng không biết."
Mạch Tiểu Miên thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ là tình cờ bị cha mẹ anh ấy nhìn trúng thôi, còn về phần nhìn trúng cái gì, tôi cũng không rõ lắm. Các cô cũng không nên hỏi làm gì."
Cô gái kia vốn dĩ vì đố kỵ nên muốn làm cho Mạch Tiểu Miên khó chịu, nhưng không ngờ người ta lại không quan tâm lắm, ngược lại còn nói một cách nhẹ nhàng như vậy.
Dù sao sau này Mạch Tiểu Miên cũng sẽ gả vào nhà họ Kiều, trở thành một nhân vật không thể đắc tội nổi. Hai cô gái kia không dám nói đến chủ đề này nữa, mà rất nghiêm túc mặc áo cưới vào cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên cao 172 cm, dáng người cao ráo cân đối, vòng eo cùng chân có tỷ lệ vàng vô cùng chuẩn. Một khi cô mặc chiếc váy cưới này vào, hiệu quả cực kỳ cao, đẹp đến mức không thể nói nên lời. Hai cô gái kia nhìn vào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
"Mạch tiểu thư, cô thực sự là cô dâu đẹp nhất mà chúng tôi từng thấy!"
Cô gái vừa rồi mới khiêu khích Mạch Tiểu Miên cũng phải thốt ra từ đáy lòng.
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên nhìn mình ở trong gương đội vương miện kim ***** *** đầu, mặc váy cưới màu trắng được thiết kế tinh xảo, cũng hơi bị mê hoặc bởi bản thân.
Cô cảm thấy mình đẹp đến mức không giống mình chút nào, cảm giác như thể cô đã biến thành một nàng công chúa mà cô từng tưởng tượng lúc bé vậy.
Chỉ khác ở chỗ, công chúa kết hôn với chàng hoàng tử yêu mình.
Mà cô, chỉ giống như một diễn viên, mặc chiếc váy cưới mà không có bất kỳ vui sướng nào cả.
Nghĩ đến đây, trên mặt của cô cũng không có nhiều biểu cảm lắm, giống như bình thường vậy, mang đến cho người ta một loại cảm giác xa cách vạn dặm.