Chương 263
Kiều Minh Húc khế cười, sau đó xoay mặt lại hỏi cha Mạch: “Cha à, nếu cha không thích uống rượu vang, chúng ta có thể gọi một chai Mao Đài. Hai người chúng ta cùng uống, còn các cô ấy uống rượu vang cùng nhau.”
“Không cần không cần, bây giờ cha đã ăn no lắm rồi. Đợi lúc nào rảnh rỗi, hai chúng ta vừa đánh cờ vừa uống rượu sau”
Cha Mạch lại nhớ tới ngày đó cùng Kiều Minh Húc đánh cờ, trong lòng lại hơi ngứa ngáy. Thật là mong đợi tới lúc ấy.
“Vâng ạ”
lêu Minh Húc vừa nói, vừa lấy trong túi ra hai tấm thẻ, nói: “Đây là thẻ năm của khu thư giãn dành cho người lớn tuổi bên cạnh Hoàng Uyển. Bên trong có đầy đủ các phương tiện, rất nhiều cụ ông cụ bà chơi ở bên trong. Cha mẹ rảnh rỗi có thể vào đó đi dạo, không hề nhàm chán chút nào.
đâu.”
“Thẻ năm của khu thư giãn này 100.000 tệ một năm lận, Minh Húc à, đắt đỏ quá rồi. Chúng ta không cần đi đâu, đi đạo tùy tiện trong tiểu khu hoặc công viên thôi là đủ rồi.
“Khu thư giãn dành cho người lớn tuổi này cũng là sản nghiệp của Kiều Thị con, đối với con mà nói, là miễn phí.
Cha cứ yên tâm đi vào đó chơi vui vẻ.”
Kiều Minh Húc cười nói.
“Thế sao, vậy cảm ơn Minh Húc nhé.”
Cha Mạch vô cùng vui vẻ nhận lấy thẻ năm, chia một tấm cho mẹ Mạch.
Hai ông bà cười đến híp cả mắt, ra sức khen Kiều Minh Húc như tri kỷ.
Nhìn thấy anh lại một lần nữa vì cha mẹ mình mà cân nhắc chu đáo như vậy, Mạch Tiểu Miên cực kỳ cảm động nhìn anh.
“Đúng là chàng rể tốt nhất Trung Quốc mài”
Diệp Mai ở bên cạnh khen ngợi, nói: “Mấy chàng rể tôi đã thấy nhiều, nhưng dáng vẻ chàng rể tốt như thế này, tôi thật lòng chưa từng thấy qua đâu. Trước kia xem phim truyền hình nói về mấy gia đình giàu có, con rể có tiền nhà người ta đều là xem thường cha mẹ vợ nghèo khó. Thế mà Kiều Minh Húc anh đã thật lòng lật đổ tất cả những hiểu biết của tôi rồi đấy”
“Cha mẹ của Tiểu Miên chính là cha mẹ của tôi, nếu như tôi xem thường bọn họ, thì chính là xem thường vợ mình rồi.
Trên đời này sao có thể có đạo lý như vậy chứ?”
Kiều Minh Húc vô cùng thành khẩn nói.
“Đáng khen!”
Diệp Mai đưa ngón tay cái lên, nói: “Mạch Tiểu Miên nói gả cho anh, ban đầu tôi còn lo lắng các loại. Bây giờ, thật sự hoàn toàn có thể yên tâm rồi.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
Kiều Minh Húc ôn hòa nói.
Ăn uống no say xong, mọi người liền chuẩn bị trở về nhà.
Kiều Minh Húc đưa một nhà bọn họ ra ngoài, lại gặp gia đình Lâm Ngọc ở phía đối diện.
“Chị, là anh rể kìa”
Em gái Lâm Oánh thấy Kiều Minh Húc đầu tiên, liền kêu lên.
Chương 264
Lâm Ngọc nhìn thấy Kiều Minh Húc đẩy xe lăn cho Mạch Tiểu Miên, bên cạnh còn có người nhà họ Mạch. Đầu tiên, gương mặt cô ta như phủ một lớp sương mù tối đen, sau đó làm bộ như không thèm để ý tới, tây Lâm Oánh: “Đừng nói nhảm, người ta bây giờ không phải là anh rể của em đâu.
“Chị à, anh ấy vẫn luôn yêu chị, còn người phụ nữ kia là bị bắt buộc nên mới phải kết hôn. Sớm hay muộn anh ấy vẫn là anh rể của em.”
Sau khi Lâm Oánh nói xong, cô ta bèn chạy tới trước mặt Kiều Minh Húc, lớn tiếng kêu lên một tiếng: “Anh rể, anh cũng tới đây sao? Chị em cũng ở đây đấy.”
Cô ta lớn tiếng cố ý để cho Mạch Tiểu Miên nghe thấy, cũng là cố ý để xem phản ứng của Kiều Minh Húc, anh sẽ lựa chọn thế nào.
“Ôi chao, Tiểu Miên à, từ lúc nào cậu lại có thêm một cô em gái thế này?”
Diệp Mai nhìn thấy sắc mặt của Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên có hơi khó coi, bèn vội vàng lên tiếng, sau đó mặt đầy giễu cợt cười, nói với Lâm Oánh: “Dáng dấp mập.
lùn thế này nhìn cũng không thấy giống gen di truyền tốt đẹp nhà họ Mạch các cậu? Là mẹ Mạch nhặt được từ trong thùng rác ra sao?”
“Cô nói gì cơ? Ai là em gái cô ta cơ chứ?”
Lâm Oánh nhìn Diệp Mai vừa chê cười mình mập lùn, bèn thở hổn hển nói: “Lâm Ngọc mới là chị của tôi, cô ta muốn làm chị tôi sao, không xứng!”
“Ôi chao chao, hóa ra không phải em gái của Tiểu Miên à, thiếu chút nữa làm tôi giật cả mình đấy, hại tôi tưởng gen nhà họ Mạch bị đột biến. Đúng rồi, cô gái này, nếu cô không phải là em gái của Tiểu Miên nhà chúng tôi, vậy anh rể cô tên gì vậy? Anh rể là người để cô gọi bậy như vậy sao?”
Diệp Mai lớn tiếng nói.
15:19 mÍM @ – “Tôi vẫn luôn gọi anh ấy là anh rể, liên quan gì tới cô!”
Lâm Oánh thô tục mắng, sau đó xoay mặt về phía Kiều Minh Húc nũng nịu nói: “Anh rể, đồ mập chết bầm này thật đáng ghét.”
Kiều Minh Húc mặt đen lại, nhìn Lâm Ngọc đang yên lặng ở một bên quan sát, liền có vẻ hơi thất vọng. Anh không để ý tới Lâm Oánh nữa, đẩy Mạch Tiểu Miên định rời đi.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại bị mẹ Lâm chặn đường lại.
“Kiều Minh Húc, anh phải cho Ngọc Ngọc nhà tôi một câu trả lời hợp lý. Anh lửa Lâm Ngọc nhà tôi trước, nói muốn cùng con bé kết hôn. Kết quả lại kết hôn với người phụ nữ khác. Mấy ngày trước, anh còn chạy đến nhà tôi, cầu xin tôi mở cửa, nói sẽ chịu trách nhiệm với Lâm Ngọc nhà chúng tôi. Bây giờ, anh phải ở trước mặt tất cả mọi người, cho Ngọc Ngọc nhà tôi một câu trả lời hợp lý mới được.”
“Mẹ à, đừng làm rộn.”
Lâm Ngọc nhìn thấy mẹ mình lại nói ra như vậy, lo lắng sẽ làm cho Kiều Minh Húc phản cảm, bèn vội vàng kéo tay bà lại, sau đó làm bộ mặt đầy bao dung cùng dáng vẻ dịu dàng nói với Kiều Minh Húc: “Xin lỗi, người nhà của em đã gây phiền phức cho anh rồi, em không cần anh phải giải thích đâu”
“Ngọc Ngọc, sao con lại ngốc như vậy chứ? Con đợi anh ta mười năm, anh ta cái gì cũng không cho con cả. Người làm mẹ là ta đây nhìn cũng đau lòng mà.”
Mẹ Lâm rất không cam lòng nói.
“Mẹ à, không trách Minh Húc được, chuyện anh ấy kết hôn, cũng không phải do anh ấy tự nghiện. Chúng ta đừng làm khó anh ấy nữa, đi thôi.”
Lâm Ngọc rất biết thức thời, nói.
“Đứa nhỏ ngốc này, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền. Hừ, chúng ta đi.”
Mẹ Lâm cực kỳ không cam lòng tức giận hừ một tiếng, mang cả nhà rời đi.
Chương 265
Trước khi rời đi, Lâm Ngọc quay đầu sang nhìn Kiều Minh Húc một cái thật sâu.
Ánh mắt đó, tràn đầy ai oán cùng thâm tình, giống như một con dao nhọn, đâm thật sâu vào trái tim Kiều Minh Húc.
Bàn tay vốn đang đỡ lấy xe lăn của anh cũng trở nên hơi cứng ngắc, cực kỳ không được tự nhiên.
Đúng vậy, là anh thiếu nợ Lâm Ngọc mười năm, đến bây giờ vấn không thể cho cô ấy một phần trách nhiệm nào cả.
Trong lòng Mạch Tiểu Miên lúc này cũng cực kỳ không thoải mái.
‘Từ một góc độ khác mà nói, cô đúng là có thể xem như người thứ ba phá hoại tình yêu của Kiều Minh Húc cùng Lâm Ngọc.
“Thật xin lỗi!”
Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lâm Ngọc, nói với Kiều Minh Húc.
Nghe thấy cô nói như vậy, Kiều Minh Húc cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Chuyện không liên quan đến em.”
Mạch Tiểu Miên buồn rầu đáp lại một tiếng, nhìn thấy tay Kiều Minh Húc đã buông ra khỏi xe lăn, bèn tự mình đẩy xe lăn về phía thang máy.
Mọi người đều hiểu chuyện phát sinh trước mắt, ngay cả người luôn om sòm như mẹ Mạch cũng không lên tiếng nói gì.
Diệp Mai cố gắng xoa dịu bầu không khí, nhưng ai cũng mang theo tâm sự riêng. Cô ấy không có cách nào độc diễn một mình được.
Rời khỏi Khải Đế, Kiều Minh Húc để cho nhóm Mạch Tiểu Miên về Hoàng Uyển trước.
Mạch Tiểu Miên cũng không hỏi tại sao, chỉ nhìn anh rời đi.
Sau đó Diệp Mai đưa cả nhà bọn họ trở lại Hoàng Uyển.
“Tiểu Miên, con đừng lo lắng, con rể Kiều sẽ nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ cùng người phụ nữ kia thôi. Cậu ấy cũng đã kết hôn với con rồi, sớm muộn gì cũng thuộc về con”
Mẹ Mạch nhìn thấy gương mặt đầy buồn rầu không vui của con gái, bèn an ủi nói: “Con rể Kiều có thể đối xử tốt với chúng ta như vậy, nói rõ cậu ấy là một người đàn ông có trách nhiệm. Đối với con thật lòng cũng tốt, chỉ là tạm thời không quên được người phụ nữ kia. Giống như con vẫn không quên được Trình Đông Thành vậy mà thôi.”
Nghe những lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên càng thêm không thoải mái. Cô bèn nghiêng đầu nhìn về phía ven đường, nhìn dòng người qua lại trên phố. Trong tâm trí như bị tê dại, không có cách nào làm theo được cả.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên kia đường.
“Diệp Mai, dừng xe!”
Cô đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Diệp Mai sợ hết hồn, khẩn cấp đạp thắng xe.
Mạch Tiểu Miên bất chấp cởi dây an toàn ra, mở cửa nhảy xuống xe.
“Tiểu Miên, con sao vậy?”
Mẹ Mạch nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy như lửa đốt của cô, liền vội vàng hỏi.
Mạch Tiểu Miên không phản ứng lại bọn họ, cũng không đoái hoài tôi đôi chân đang bị thương, chạy về phía đường xe chạy bên kia.