“Ừ, vậy cháu đến nhà chú đi.”
“Vâng.”
Kiều Minh Húc cúp điện thoại của Lâm Xảo Lâm, sau đó nói với Mạch Tiểu Miên: “Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, bây giờ tôi phải đi gặp Lâm Xảo Lâm”
“Kiều Minh Húc…”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống: “Ừm, anh đi đi, tôi về Hoàng Uyển”
“Tôi đưa em về.”
Kiều Minh Húc dặn dò hai cấp dưới giải quyết chuyện Trương Hòa rồi chở Mạch Tiểu Miên về.
Mạch Tiểu Miên im lặng cả quãng đường.
“Tiểu Miên, tôi sẽ không để em chịu oan chỉ vì Lâm Xảo.
Lâm là cha của Lâm Ngọc.”
Kiều Minh Húc đang lái xe đột nhiên nói.
“Cảm ơn anh.”
Mạch Tiểu Miên cười khổ: “Nếu Lâm Ngọc cầu xin anh, chắc anh sẽ rất khó xử nhỉ?”
Kiều Minh Húc trầm ngâm giây lát, cuối cùng nói thẳng: “Quả thực sẽ khó xử, nhưng tôi sẽ cố hết sức để có một lời giải thích thỏa đáng cho em.”
“Nếu anh thật sự cảm thấy khó xử, sợ sẽ phá hỏng tình cảm giữa anh với Lâm Ngọc thì anh cứ lặng lẽ mà giải quyết thôi, Nhưng anh phải nhớ, tôi không muốn nhận bất cứ ấm ức nào.”
Mạch Tiểu Miên lên tiếng.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để em nhận bất cứ ấm ức nào.”
Kiều Minh Húc trả lời vô cùng chắc chắn.
€ó câu này của anh, lòng Mạch Tiểu Miên bình tĩnh lại.
‘Vê đến Hoàng Uyển, Mạch Tiểu Miên đi thẳng lên lầu.
Từ nhỏ đến lớn, cô có một thói quen, đó là khi gặp phải chuyện quan trọng không có cách giải quyết thì cô muốn vùi đầu ngủ một giấc.
Giống như chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy thì tất cả đều trở nên tốt hơn.
Tất nhiên cô biết đó là tâm lý đà điểu.
“Em ngoan ngoãn ở nhà.”
Kiều Minh Húc hơi không yên tâm, dặn dò.
“Ừm”
“Hay là tôi gọi Diệp Mai đến với em”
“Không cần đâu, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ, anh bận việc của anh đi”
“Em ngủ được à?”
Kiều Minh Húc nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực.
Có điều anh cũng từng thấy bản lĩnh có thể ngủ bất cứ lúc nào của Mạch Tiểu Miên rất nhiều lần rồi.