Người giúp việc không có ở đây, nên cô dâu mới là Mạch Tiểu Miên phụ trách thu dọn chén đũa.
Kiều Mai Kim hỗ trợ.
Còn về phần Kiều Minh Húc, vì có bệnh sạch sẽ, nên cũng sẽ không phụ trách công việc này.
Mạch Tiểu Miên phát hiện, Kiều Mai Kim cũng không phải là đại tiểu thư cái gì cũng không biết. ,Mà ngược lại, về phương diện dọn dẹp này, cô bé còn làm tốt hơn người chị dâu là cô nhiều.
“Mai Kim, chẳng lẽ trước kia em cũng thường xuyên làm việc nhà hả?”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được tò mò hỏi.
“Nhà chúng ta có người giúp việc, bình thường là bọn họ làm. Nhưng một tuần em phải giúp bác ấy rửa chén làm việc nhà một lần, anh trai em cũng như thế. Còn đối với những ngày lễ, ông nội sẽ cho người giúp việc nghỉ ngơi, sau đó cả nhà cùng nhau nấu cơm, làm việc nhà. Vì vậy, em cũng sẽ rửa chén, quét nhà, làm thức ăn các kiểu. Anh trai em giỏi làm món Tây, còn em thì lại giỏi làm món ta. Lần sau đến sinh nhật mẹ, em sẽ tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn cho bà ấy”
Kiều Mai Kim cười nói.
“Hóa ra là như vậy. Trước kia chị vẫn cho rằng những người nhà giàu giống như bọn em, mười ngón tay đều không dính nước. Không ngờ, hai anh em các em lại làm thay đổi hoàn toàn cái nhìn của chị. Ngược lại, chị còn phát hiện ra, những người trẻ ở xung quanh chị, nhất là những cô gái đều là cơm bưng nước rót tới miệng. Hơn hai mươi tuổi rồi mà ngay cả một bữa cơm cũng không làm được. Giống như chị vậy.”
Mạch Tiểu Miên cực kỳ cảm thán nói.
“Chị dâu à, chị đây là có thành kiến rồi. Tuy nhiên, một vài bạn bè xung quanh em đúng là cũng không làm việc nhà, tất cả đều có người giúp việc hầu hạ. Nhưng mà nhà chúng †a lại không như thế, gia quy nghiêm khắc, yêu cầu mỗi người đều phải có năng lực tự chủ độc lập. Ông nội em thường xuyên nói, tài sản có thể biến mất trong nháy mắt, nhưng mà, kỹ năng sinh hoạt của bản thân, lại có thể giúp mình tiếp tục sinh tồn trên cuộc đời này. Lúc học trung học, em cùng anh trai đã phải ở nội trú một mình, sau đó ra nước ngoài du học, tự chăm sóc bản thân rồi.
Kiều Mai Kim liếc mắt nhìn bụng cô, rồi nói: “Đợi đến khi cháu gái của em được sinh ra, chị dâu cũng không thể cưng chìu chúng được. Bọn nó phải trải qua việc huấn luyện những kỹ năng sống, cũng cần phải biết nấu cơm giặt quần áo các loại nữa cơ.”
Mạch Tiểu Miên tự cười bản thân mình, nói: “Ừ, tất nhiên phải tuân thủ gia quy của nhà họ Kiều rồi. Nghe em nói, chị càng cảm thấy xấu hổ quá. Từ tiểu học đến lúc lớn lên, chị vân luôn ở thành phố A, cho dù là đi công tác cũng thế.
Bình thường mua quần áo cũng là mẹ chị chọn lựa. Trừ những tình huống rất đặc biệt, còn không mẹ cũng không để chị vào nhà bếp hỗ trợ. Chị được nuông chiều quá mức rồi, ha ha. Trước kia cho là chuyện đương nhiên. Nhưng trên thực tế, lại có vấn đề rất lớn.”
“Chị dâu à, cũng không có vấn đề gì đâu, trông dáng vẻ của chị cũng không phải là bị cưng chìu đến nỗi tính nết hư hỏng. Chuyện nên làm, chị vẫn có thể làm mà. Không giống như Lâm Ngọc kia, luôn đặt mình ở vị trí của một đại tiểu thư, nhìn đã thấy ghét rồi.”
Kiều Mai Kim an ủi cô nói.
Nghe cô bé nhắc tới Lâm Ngọc, Mạch Tiểu Miên bèn không nhịn được hỏi: “Người nhà các em không thích cô ấy là vì cô ấy không biết làm việc nhà sao?”
“Không phải, cô ta cũng có làm việc nhà đấy. Mỗi lần tới nhà chúng ta, dành làm cả. Nhưng dáng vẻ kia là giả bộ, trông có vẻ cố ý lấy lòng chúng em vậy. Dù sao, chỉ nhìn thôi đã thấy không vừa mắt rồi. Thật không nghĩ ra tại sao ông anh trai em lại nhìn cô ta thuận mắt, lại còn nhìn mười năm nữa chứ. Ánh mắt của anh ấy bình thường rất cao, thế mà nhìn trúng cô ta. Đúng là mắt bị tật mà.”
Kiều Mai Kim mặt đầy khinh thường nói.