Cô không muốn kể công rằng vì mình đã cứu Kiều Thanh để rồi nên nhân duyên với cuộc hôn nhân này.
“Chị Mạch thật là có phúc. Anh Kiều vừa đẹp trai vừa giàu có, nhìn cách anh ấy đối xử với chị, có vẻ rất dịu dàng.”
Đàm Thủy Minh nói với giọng điệu mang theo chút hâm mộ.
“Rồi em cũng sẽ gặp may mắn thôi.”
“Ồ, em cũng mong vậy. Vốn dĩ em không quan tâm đến việc yêu đương kết hôn, nhưng nếu em có thể giống chị Mạch, gặp một người như anh Kiều, em cũng sẽ suy xét lại.”
Đàm Thủy Minh cười khổ, lại lộ vẻ ảm đạm, nói: “Nhưng mà, em nghĩ, em sẽ không gặp được đâu.”
Nói xong, cô ta không nói thêm gì nữa, cúi đầu vội vàng đi.
Mạch Tiểu Miên nhìn cô ta, nảy sinh lòng thương tiết.
Dù cho thế nào đi nữa, thì cô vẫn may mắn hơn Đàm Thủy Minh.
Mặc dù ba mẹ cô hay lải nhải, lại ham hư vinh, đôi lúc rất phiền phức nhưng cô vẫn có cha mẹ yêu thương, để mình sống một cuộc sống công chúa cơm dâng tận mồm.
Mặc dù cuộc hôn nhân của cô và Kiều Minh Húc chỉ có ba năm, nhưng cô tin rằng ba năm này sẽ tốt hơn cuộc hôn nhân cả đời của rất nhiều người.
Trong một xã hội vật chất, cuộc sống với chi phí sinh hoạt đắt đỏ, liệu có mấy ai kết hôn vì tình yêu cơ chứ?
Trong lâu đài hôn nhân kia, có bao nhiêu cặp vợ chồng có thể nâng đỡ chăm sóc lẫn nhau?
Có bao nhiêu người chồng có thể giống như Kiều Minh Húc, ở bên cạnh cô cho dù có chuyện gì xảy ra, nói cho cô biết đừng sợ, anh vẫn luôn ở đó?
Có bao nhiêu cặp vợ chồng, khi đại nạn ập đến, mỗi người một hướng?
Đa số các ông chồng thường không làm gì cả, tính khí còn nóng nảy, xem vợ như người ở mà sai biểu làm việc, mà lại không hề có thái độ tôn trọng.
Nghĩ về điều này, cô thật lòng cảm thấy may mắn.
Cho dù chỉ là cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhưng cũng sáng rực như pháo hoa vậy, lưu lại trong lòng cô những tia sáng chói lóa.
Bởi vì Kiều Minh Húc, mà sự u ám trước đây của cô dần bị quét sạch, khôi phục lại sự sinh động hoạt bát ban đầu, cuộc sống của cô bắt đầu trở nên sống động hơn.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cúi đầu khẽ cười.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Đàm Thước Mỹ, làm cho ánh mắt cô ta xuất hiện sự biến hóa phức tạp.
“Tiểu Miên, ngày mai Đông Thành sẽ an táng, con đến tiễn nó nhé.”
Mẹ Trình gọi điện thoại tới, với giọng điệu khàn khàn cầu khẩn.
Mạch Tiểu Miên im lặng không nói gì, bàn tay cầm điện thoại khẽ run.
Cô không hiểu sao cha mẹ Trình lại muốn mình đến đám tang của Trình Đông Thành.
Cô thật sự không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này nữa.
“Tiểu Miên, cầu xin con. Người mà Đông Thành yêu nhất làm con. Nếu như con cũng không đến tiễn nó, nó nhất định sẽ không thể an tâm mà rời đi đây, van cầu con.”
Mẹ Trình lại một lần nữa cầu xin.
Mạch Tiểu Miên cười khổ.
Trình Đông Thành đã nhiều lần nhấn mạnh trong di thư, rằng anh không còn yêu cô nữa.