“May mắn thôi ạ”
Mạch Tiểu Miên thấy cha mẹ cao hứng như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, càng thêm cảm kích với Kiều Minh Húc.
“Đồng Đồng, sau này con cũng phải tìm một người có tiền như vậy kết hôn nhé. Như thế thì mẹ đây sẽ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất trên đời này rồi.”
16:18 ®’® œ Suilál 93508 Mẹ Mạch đưa tay võ bả vai Mạch Đồng Đồng, nói: “Có thể ở trong Hoàng Uyển này, đều là những nhân vật không giàu thì cũng sang. Hơn nữa con có thể ra vào hội sở cao cấp như Nhã Phong, tỷ lệ con có thể chạm mặt người có tiền càng lớn hơn. Đồng Đồng à, con phải nhớ rằng, ngàn vạn lần đừng để những người lang thang nghèo khó xấu xí ở ngoài kia lừa gạt đi, dẫn đến nghèo khó cả đời đấy.”
Mạch Đồng Đồng đỏ mặt nói: “Mẹ à, con mới hơn mười tuổi thôi, còn lâu lắm mới tìm bạn trai được.”
“Không cần phải lâu như thế, nếu gặp chàng trai nào tốt thì con thừa dịp còn sớm bắt ngay đi. Tranh thủ kết hôn sớm, tránh cho đến lúc đó mẹ lại bận tâm cả ngày lẫn đêm.
“Mẹ à, mẹ cũng thật là, có người mẹ nào lại dạy con gái yêu sớm như vậy không?”
Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh liếc mắt nói.
“Tiểu Miên à, con đừng tưởng rằng mẹ không biết, năm đó con học lớp 10 đã cùng Trình Đông Thành yêu sớm. Tư tưởng của mẹ sáng suốt, một mắt nhắm một mắt mở, mặc cho hai đứa yêu nhau. Vốn dĩ dự định để cho các con yêu đến lúc tốt nghiệp đại học sau đó sẽ lập tức kết hôn. Kết quả Trình Đông Thành lại bỏ rơi con, một mình chạy đến nước Mỹ, lại không ngờ sẽ…”
“Mẹ à, đừng nói nữa.”
Nghe thấy bà lại đang lẩm bẩm về Trình Đông Thành, Mạch Tiểu Miên lại không khỏi có hơi tức giận, nói: “Mong mẹ sau này đừng nhắc tới Trình Đông Thành nữa.”
“Được được được, mẹ không đề cập tới nữa. May mà nó đến Mỹ, nếu không, con sẽ không có cơ hội gả cho con rể Kiều rồi. Cả đời chúng ta cũng không hy vọng xa vời được ở trong một ngôi nhà sang trọng như vậy.”
Mẹ Mạch cũng không biết chuyện Trình Đông Thành đã chết ở nước Mỹ, bà chỉ cho rằng anh ấy đã chia tay với Mạch Tiểu Miên mà thôi.
“Đồng Đồng, em thích phòng của mình không?”
Mạch Tiểu Miên đổi sang chuyện khác hỏi Đồng Đồng.
“Thích, vô cùng thích ạ. Giống hệt như căn phòng của công chúa trong giấc mơ vậy. Chị à, em cảm ơn chị, không có chị thì bây giờ em vẫn còn phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ rồi”
Mạch Đồng Đồng vô cùng cảm kích nói với Mạch Tiểu Miên.
“Cô bé ngốc này.”
Mạch Tiểu Miên thương tiếc đưa tay sờ đầu cô bé, nói: “Em đã là em gái của chị, thì sau này chị có cơm ăn cũng tuyệt đối sẽ không để cho em húp cháo đâu. Học thật tốt thì cuộc sống sau này sẽ càng tốt hơn.”
“Dạ”
Mạch Đồng Đồng gật đầu nói: “Em nhất định sẽ lấy chị làm gương, trở thành một cô gái ưu tú ạ”
“Tốt lắm”
“Chị ơi, anh Quang Hiển có biết chúng ta chuyển nhà không ạ?
Mạch Đồng Đồng đột nhiên hỏi.