Trên mặt Kiều Minh Húc bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười đểu không có ý tốt.
"Đúng vậy, tôi nằm mơ thấy rắn đấy, có vấn đề gì sao?"
"Có."
"Nói."
"Tôi không nói đấy, ha ha!"
Kiều Minh Húc không biết tại sao, bỗng nhiên rất vui vẻ cười quái dị một tiếng.
"Nói mau!"
Mạch Tiểu Miên thấy anh như vậy, cảm giác giấc mơ này có ẩn tình gì đó, bèn lập tức truy hỏi.
"Không muốn nói đấy."
"Nói nhanh nào!"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, liền gấp đến muốn điên, thật muốn bóp cổ anh để bắt anh nói mà.
"Không nói đấy, tôi không nói, em có thể làm gì tôi chứ?"
Kiều Minh Húc thấy bộ dạng gấp gáp của cô trông rất khôi hài, bèn quân sự đau đớn trên mặt, tiếp tục trêu chọc cô.
"Được rồi, không nói thì không nói, tôi ngủ."
Kết quả Mạch Tiểu Miên không để anh được như ý, không tiếp tục nóng vội truy hỏi nữa, mà ủ rũ cúi đầu, dáng vẻ giơ tay buông vũ khí đầu hàng. Người trực tiếp chui vào trong chăn, trùm đầu ngủ.
Loại cảm giác này, giống như đang diễn xuất đến cao trào, đột nhiên lại bị đạo diễn kêu ngừng, khiến Kiều Minh Húc cực kỳ khó chịu.
"Này, Mạch Tiểu Miên!"
Anh đưa tay kéo chăn bông cô đang đắp trên người xuống.
Kết quả lại bị cô níu chặt, làm thế nào cũng không kéo được, anh bèn thuận tay vỗ vào mông cô một cái.
Mạch Tiểu Miên bị vỗ mông, chợt giống như có dòng điện chạy qua, lập tức lăn đến bên kia giường, thò đầu ra, bất mãn nói: "Kiều Minh Húc, đừng táy máy tay chân, được chứ?"
"Em ngủ trên giường của tôi, đắp chăn bông của tôi đấy."
"Còn thế nữa à. Thật không nhìn ra, người có vẻ ngoài đẹp trai cao lớn tuấn tú như anh, lại cất giấu lòng dạ hẹp hoài để người ta phải khinh bỉ thế đấy."
Mạch Tiểu Miên nói xong, liền lấy chăn bông bọc trên người mình ném cho anh, sau đó lăn một vòng, trực tiếp lăn xuống đệm lót ngủ dưới sàn nhà của cô. Động tác kia cực kỳ lưu loát, khiến Kiều Minh Húc phải trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy.
Cô gái chết bầm này...
Mạch Tiểu Miên lại kéo chăn bông của mình lên, nhắm mắt tiếp tục giả bộ ngủ.
"Này này này, Mạch Tiểu Miên."
Kiều Minh Húc phát điện kêu lên.
Mạch Tiểu Miên buồn bực không nói lời nào, hoàn toàn ra vẻ không nghe thấy, trả thù anh không chịu nói cho cô biết ý nghĩa của giấc mơ kia, rồi lại còn hẹp hòi đuổi cô xuống giường.