Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

101

Trên đường Ngô Quốc Lương từ phủ Vĩnh Ninh hầu phủ về nhà, tâm tình đã không thể dùng từ phức tạp để hình dung. Ông ta có chút hối hận, còn có chút buồn bã. Hối hận không nên coi khinh Tiêu Ngọc Thần, nếu thái độ của ông ta khi nãy thành khẩn hơn một chút, có khi việc này sẽ được giải quyết dễ dàng.

Buồn bã là vì mất đi một nữ tế như Tiêu Ngọc Thần. Rõ ràng Tiêu Ngọc Thần đã trưởng thành hơn rất nhiều, nếu cứ như vậy, nói không chừng tương lai sẽ là một đại nhân vật.

Ông ta tâm phiền ý loạn về phủ, mới vừa vào thư phòng ngồi xuống, tùy tùng đã chạy tới báo: “Lão gia, hòa thượng Thường Tịnh chạy rồi.”

“Chạy!” Tâm tình Ngô Quốc Lương càng xấu đi: “Ngươi làm việc kiểu gì vậy?”

Tùy tùng lập tức quỳ xuống: “Lúc nô tài đến Sùng Quang tự thì Thường Tịnh kia đã chạy. Nô tài đã lục tung cả Sùng Quang tự và xung quanh đó nhưng vẫn không tìm được người.”

Ngô Quốc Lương cau mày trầm mặc thật lâu, Thường Tịnh hẳn là sợ hãi nên mới chạy trốn. Ông ta nghĩ hắn sẽ không hé lộ chuyện hôm đó ra ngoài, chỉ cần hắn để lộ một tiếng gió thì ông ta có thể lần theo tin tức đó để bắt người trở về.

Có thể chạy trốn nhanh như vậy, có lẽ cũng là một người thông minh.

“Ngươi đứng lên đi.” Ngô Quốc Lương nói: “Mấy ngày nay chú ý động tĩnh bên ngoài một chút, có một chút gió là phải ngăn lại ngay.”

Tùy tùng biết ông ta đang nói tới chuyện của Ngô Tĩnh Xu cùng Thường Tịnh hòa thượng có bị người ta đồn đãi ra ngoài không. Chuyện này liên quan đến đến toàn bộ nữ quyến của Ngô phủ, hắn tất nhiên không dám qua loa, lập tức nghiêm túc nói: “Nô tài nhất định sẽ chú ý cao độ.”

Ngô Quốc Lương xua tay bảo hắn rời đi, tùy tùng thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài, lại đụng phải Ngô phu nhân ngoài cửa, hắn hành lễ muốn rời đi thì Ngô phu nhân lại gọi hắn tới hỏi chuyện Thường Tịnh. Lúc biết được Thường Tịnh đã chạy trốn, Ngô phu nhân lập tức đứng không vững, suýt nữa thì té ngã, cũng may có nha hoàn đỡ lấy bà ta.

Vào thư phòng, nhìn thấy Ngô Quốc Lương, Ngô phu nhân đã bước lên giữ chặt tay áo ông ta: “Thường Tịnh chạy rồi, Tĩnh Xu nhà ta phải làm sao bây giờ?”

“Bà thật muốn gả nữ nhi cho hòa thượng kia?” Bây giờ Ngô Quốc Lương cứ thấy Ngô phu nhân là tức giận, nếu không phải bà ta gây chuyện lớn như vậy ở Sùng Quang tự, bây giờ ông ta đâu có sứt đầu mẻ trán như thế?

Nói trắng ra là bà ta tâm thuật bất chính, muốn đoạt hôn sự của kế nữ cho nữ nhi của mình.

“Tất nhiên là ta không muốn gả Tĩnh Xu cho Thường Tịnh, nhưng hắn chạy mất rồi để lộ chuyện này ra ngoài thì phải làm sao? Tĩnh Xu còn sống thế nào đây?” Ngô phu nhân sợ nhất chính là chuyện này.

“Vậy để nó chết đi!” Ngô Quốc Lương rống giận, sau đó lại nhìn Ngô phu nhân tàn nhẫn nói: “Ta vẫn luôn cho rằng bà là người hiền luôn thục đức, cảm thấy bà xem Tĩnh Vân như thân nhi nữ, ai biết bà lại có tâm tư xấu xa như vậy. Bình thường bà còn làm ra chuyện gì để hãm hại Tĩnh Vân?”

“Lão gia, nếu không phải do nha đầu Tĩnh Vân chết tiệt kia làm hại, sao Tĩnh Xu lại ra nông nỗi như bây giờ.”

Ngô Quốc Lương bây giờ không muốn nghe bà ta nói bất cứ thứ gì, thậm chí ông ta cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng, chuyện của phủ Vĩnh Ninh hầu cũng đã đủ làm ông ta sứt đầu mẻ trán.

Ông ta nói: “Hiện tại phủ Vĩnh Ninh hầu vì chuyện bà tính kế Tiêu Ngọc Thần mà không chịu bỏ qua. Nếu không thể khiến bọn họ hả giận thì cũng đừng mong bọn họ giữ kín chuyện này.”

Hai ngày nay đầu óc Ngô phu nhân rối như tơ vò, nhất thời không hiểu ý của Ngô Quốc Lương, bà ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện ở Sùng Quang tự, cho dù là Vĩnh Ninh hầu phu nhân hay Vĩnh Ninh hầu thế tử đều không tổn thất một chút gì, bọn họ dựa vào đâu mà tức giận, dựa vào đâu mà không bỏ qua?”

“Bà tính kế người ta, người ta có thể không tức giận sao?" Ngô Quốc Lương quả thực muốn mắng một tiếng ngu xuẩn, sao trước kia lại không phát hiện ra bà ta ngu ngốc như vậy chứ?

“Vậy... vậy bây giờ phải làm sao?” Ngô phu nhân vẫn chút không phục, nhưng không dám nói.

102

Ngô Quốc Lương: “Chuẩn bị đi nhận lỗi, bây giờ ta ra ngoài một chuyến.”

Ông ta nói xong bèn bước ra ngoài, vừa ra tới cửa thư phòng đã dừng lại nói: “Nhận lỗi phải chân thành, nếu không biết nên bồi thường thứ gì thì nghĩ lại chuyện Lương gia phải bồi thường cho phủ Vĩnh Ninh hầu ba vạn lượng bạc đi. Còn nữa, số lễ vật này lấy từ của hồi môn của bà.”

Ông ta nói xong đã lập tức bỏ đi, Ngô phu nhân tức muốn hộc máu. Nữ nhi của bà ta bị người ta phá hư, bây giờ bà ta còn phải bỏ ra mấy vạn lượng bạc, có ai khốn khổ như bà ta không?

Ngô Quốc Lương ra khỏi thư phòng đã lập tức tới viện của Ngô Tĩnh Vân. Trước đây không phát hiện ra, bây giờ mới biết nữ nhi ở một sân viện hẻo lánh như vậy, hơn nữa còn có chút đơn sơ. Nghĩ đến mấy năm nay nữ nhi này vì Phùng thị mà chịu không ít tủi thân.

Nghĩ đến đây, sự hoài nghi của ông ta đối với Ngô Tĩnh Vân cũng vơi đi không ít.

Ngô Tĩnh Vân đang xem sách nhưng thật ra một chữ nàng ta cũng không đọc vào. Từ Sùng Quang tự trở về, nàng ta vẫn luôn lo lắng, lo lắng Hầu phu nhân và Tiêu Ngọc Thần nói những chuyện nàng ta đã làm cho Ngô Quốc Lương.

Phùng thị nói nàng ta ra tay hại Ngô Tĩnh Xu, nàng ta có thể cãi lại, phụ thân cũng có thể tin nàng ta vài phần. Nhưng nếu Hầu phu nhân hoặc Tiêu Ngọc Thần chỉ chứng, cho dù phụ thân không tin nhưng để chứng thực lời của Hầu phu nhân hoặc Tiêu Ngọc Thần là thật hay giả, ông ta chắc chắn sẽ thẩm vấn người bên cạnh nàng ta. Cho dù là người trung tâm cỡ nào thì chịu nghiêm hình cũng sẽ khai ra.

Lúc nàng ta đang lo lắng thì nha hoàn tới báo Ngô Quốc Lương đến. Nàng ta lập tức buông sách bước ra nghênh đón, trái tim như vọt lên tới cổ họng. Nàng ta biết Ngô Quốc Lương tới phủ Vĩnh Ninh hầu.

Vào phòng, phụ tử hai người ngồi đó trầm mặc. Ngô Tĩnh Vân là sợ hãi Ngô Quốc Lương nghe được chuyện gì đó ở phủ Vĩnh Ninh hầu, Ngô Quốc Lương là vì có mấy lời khó nói nên không mở miệng.

Trầm mặc hồi lâu, Ngô Quốc Lương mở miệng trước: “Tĩnh Vân a, lần này ủy khuất con rồi.”

Nghe một câu như vậy, Ngô Tĩnh Vân thả lỏng tâm trạng, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân và Tiêu Ngọc Thần không nói những chuyện nàng ta đã làm cho phụ thân biết.

“Nhưng dù sao cũng phải giải quyết chuyện này.” Ngô Quốc Lương nói tiếp: “Tam muội muội con cùng... Chuyện của tam muội con tuyệt đối không thể lọt ra ngoài, nếu không toàn bộ nữ quyến Ngô gia sẽ không có ngày lành đâu. Nhưng Hầu phu nhân và Tiêu Ngọc Thần lại biết rõ chuyện kia, chúng ta phải đảm bảo bọn họ giữ kín chuyện này. Nhưng Phùng thị tính kế Tiêu Ngọc Thần, hiện tại Hầu phu nhân và Tiêu Ngọc Thần đều rất tức giận, muốn bọn họ giữ kín chuyện này thì phải nghĩ cách khiến bọn họ nguôi giận trước.”

Nói đến chỗ đây, Ngô Quốc Lương thành khẩn nhìn Ngô Tĩnh Vân: “Ta nghĩ... ta nghĩ giao tình của ngoại bà ngươi và phủ Vĩnh Ninh hầu không cạn, ta muốn ngoại bà ngươi cùng đi một chuyến đến phủ Vĩnh Ninh hầu nhận lỗi. Một phần là vì ta là một người ngoài lại là nam tử, không tiện gặp Vĩnh Ninh Hầu phu nhân.”

Đây là biện pháp tốt nhất mà Ngô Quốc Lương nghĩ đến, tìm một người đức cao vọng trọng có thể bảo vệ bí mật của Ngô phủ, lại có quan hệ không tệ với phủ Vĩnh Ninh hầu đại diện ông ta tới đó xin lỗi. Mà chọn tới chọn lui thì chỉ có ngoại bà của Ngô Tĩnh Vân, lão phu nhân Trương gia là thích hợp nhất.

Lão phu nhân Trương gia là hảo bằng hữu của lão Vĩnh Ninh hầu phu nhân, cho dù lão Vĩnh Ninh hầu phu nhân đã qua đời thì Vĩnh Ninh hầu phu nhân cũng sẽ cho bà ấy ba phần mặt mũi. Trương lão phu nhân cũng sẽ không nói chuyện của Ngô Tĩnh Xu ra ngoài, bởi vì một khi chuyện này lộ ra, Ngô Tĩnh Vân cũng chẳng được hưởng ngày lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK