Cách bữa trưa còn một khoảng thời gian, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài tạo cơ hội cho Tạ nhị gia và Đoan thân vương bọn họ nói chuyện với Tạ Hi Hoa và Giai Ninh. Dù sao phân gia không phải chuyện nhỏ, bọn họ hẳn là có những lời riêng tư muốn nói.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trở về Thế An Uyển, thoải mái dựa vào trên tháp, Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Trước kia có một vị đồng nghiệp, hài tử nhà nàng ấy thi đậu đại học đến thành phố khác học, những ngày đó nàng ấy mỗi ngày đi làm đều ngâm nga, nói cuối cùng cũng thoải mái, có thể hưởng thụ cuộc sống mình muốn, ta bây giờ cũng có loại cảm giác đó."
Tiêu Hoài cười lớn, hắn cũng cảm thấy rất thoải mái.
"Khi nào chúng ta xuất phát?" Hắn hỏi.
"Chờ Giai Ninh sinh hài tử xong." Đường Thư Nghi nói: "Đến lúc đó chúng ta không cần phải quá vội, cứ vừa đi đường vừa chơi, nếu như thích chỗ nào còn có thể sống ở đó một đoạn thời gian."
"Được." Tiêu Hoài tự nhiên không phản đối, hắn còn nói: "Lát nữa ta lên lộ trình."
Hai người nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp sau này, tâm tình thật sự vừa nhẹ nhàng lại vui vẻ.
Đều là người nhà mình, cơm trưa không cần phân bàn, mọi người náo nhiệt vui vẻ cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau đó phu thê Tạ nhị gia và phụ tử Đoan thân vương cáo từ.
Trên đường về nhà, Tạ nhị phu nhân nói: "Suy nghĩ kỹ, phân tài sản sớm thật ra rất tốt, giữa mỗi phòng sẽ không vì nhớ nhung tài sản trong nhà mà xảy ra mâu thuẫn, ngày thường mỗi người tự dùng tiền của mình, sẽ không phát sinh quá nhiều chuyện không công bằng, phu thê Định Quốc Công cũng nhẹ nhàng."
"Nhưng có bao nhiêu người có thể nghĩ thông như phu thê Định Quốc Công chứ?" Tạ nhị gia nói: "Quyền thế tiền tài là căn bản của thực lực, chỉ cần nắm hai thứ đó trong tay, mới có quyền thế. Nếu như phân sớm, uy nghiêm của người cầm quyền trong gia tộc liền ít đi, nói chuyện làm việc cũng thiếu sức mạnh."
Tạ nhị phu nhân thở dài, nhưng lập tức lại cười: "Dù sao Hi Hoa có thể tự làm chủ chính mình từ sớm, cũng là chuyện vô cùng tốt."
Đừng nói thành Thượng Kinh, cho dù toàn bộ thiên hạ, tuyệt đại đa số nữ tử sau khi gả đi, đều phải vượt qua nhiều năm mới có thể làm chủ trong nhà. Giống như nàng ấy hiện tại, đã hơn mấy chục tuổi rồi, có đôi khi cũng phải nhìn sắc mặt của người khác.
Phân gia xong cũng có rất nhiều chuyện cần làm, giống như quản lý điền trang cửa hàng các thứ, đều phải tiến hành bàn giao. Chẳng qua, chuyện phân gia này rất công bằng, cả nhà không có mâu thuẫn, tin tưởng lẫn nhau, lúc bàn giao dễ dàng hơn rất nhiều, để quản sự ban đầu trực tiếp đến báo bàn giao với chủ tử mới là được, không cần đổi quản sự.
Mà sau khi Lý Cảnh Tập nghe nói phủ Định Quốc Công phân gia, Tiêu Ngọc Châu cũng được chia đều tài sản, hắn liền ban cho phủ Định Quốc Công rất nhiều phần thưởng. Hơn nữa những phần thưởng này chia thành bốn phần, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài một phần, ba huynh muội mỗi người một phần.
Sau khi Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nhận được phần thưởng, không biết nên khóc hay nên cười, Lý Cảnh Tập thật sự coi mình là con rể.
Lại qua vài ngày, mọi thứ đều ổn định, Tạ Hi Hoa được kiểm tra ra đang mang thai, cả nhà lại vui mừng một hồi. Đường Thư Nghi gọi Tiêu Ngọc Minh đến, giải thích với hắn tức phụ mang thai rồi, có một số việc cần phải biết thông cảm và nhẫn nại nhiều hơn một chút.
Về phần mang thai nên chú ý cái gì, nàng không có kinh nghiệm nên không tùy tiện chỉ dạy, Tạ nhị phu nhân chắc chắn sẽ dặn dò rất nhiều. Chỉ là, nàng vẫn đưa rất nhiều đồ bổ qua chỗ của Tạ Hi Hoa và Giai Ninh.
Mặc dù đã phân gia, nhưng của hồi môn của Đường Thư Nghi và tài sản riêng của Tiêu Hoài đều còn rất nhiều, hai người vẫn giàu đến chảy mỡ, tiền để mua đồ bổ thân thể cho nhi tức phụ đương nhiên không thành vấn đề.
"Như vậy cũng tốt, đợi Hi Hoa sinh xong chúng ta lại xuất phát, đỡ cho khi chúng ta không ở Thượng Kinh, Hi Hoa mang thai sinh hài tử, để người khác nói chúng ta thiên vị." Đường Thư Nghi nói.
Làm phụ mẫu thì phải công bằng như một bát nước, rất nhiều gia trạch không yên ổn cũng vì sự thiên vị của phụ mẫu, làm việc không công bằng.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, như vậy khi bọn họ ra ngoài du lịch cũng bớt đi một phần bận tâm.
Hai người đang nói chuyện, Triệu quản gia đến, báo Dung vương đến. Tiêu Hoài đứng dậy đi đến tiền sảnh, nhìn thấy Dung vương vẻ mặt cấp thiết, nhưng khi nhìn thấy hắn lại lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.
Vốn dĩ là người quen, Tiêu Hoài trực tiếp hỏi: "Ngươi đây là làm sao?"
Thật ra thông thường Dung vương nên về Tây Bắc từ sớm, nhưng đến bây giờ cũng chưa đi về, cũng không biết hắn ở đây lề mề làm cái gì.
"Ta...." Vẻ mặt Dung vương đầy vẻ rối rắm và khó xử, Tiêu Hoài thấy vậy thì ngồi xuống uống trà. Qua một lúc sau mới nghe thấy Dung vương nói: "Ngươi mời phu nhân của ngươi tới đây, ta có chuyện cầu nàng."
Tiêu Hoài cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn phái người gọi Đường Thư Nghi đến. Một lúc sau Đường Thư Nghi mang vẻ mặt khó hiểu tới, Dung vương thấy nàng liền lập tức đứng dậy, hai bên hành lễ với nhau.
Sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi hỏi: "Có chuyện gì?"
Dung vương lại lộ ra vẻ mắt rối rắm, nhưng hắn vẫn siết chặt nắm đấm nói: "Trường Bình đang mang thai."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều sững sờ, sau đó là chấn kinh. Bọn họ đều không ngờ tới, Trường Bình công chúa lại có dây dưa một chỗ với Dung vương, hơn nữa, Trường Bình công chúa còn mang thai. Về phần mang thai hài tử của ai, không cần nói cũng biết.
Dung vương nhìn thấy biểu tình chấn kinh của hai người, vừa thẹn lại vừa xấu hổ, nhưng cho dù hổ thẹn muốn chết hắn cũng phải đối mặt! Ai bảo hắn chọc vào tổ tông đó chứ?
"Đệ muội," Để kéo gần quan hệ, Dung vương còn gọi một tiếng đệ muội. Lại nghe hắn nói: "Trường Bình mang thai hài tử của ta, chuyện đã xảy ra rồi, ta sẽ không rũ bỏ trách nhiệm, nhưng Trường Bình không có ý định thành hôn với ta, cũng không muốn sinh hài tử xong để ta mang đi. Đệ muội nói đây là chuyện gì chứ?"
624
Đường Thư Nghi: "..."
Nàng có thể nói gì? Có lẽ Trường Bình công chúa ngay từ đầu đã dự định xin giống sinh hài tử.
"Đệ muội, giữa muội và Trường Bình quan hệ thân thiết, muội đi khuyên nàng ấy, hoặc là thành thân với ta, hoặc là sinh hài tử xong để ta mang hài tử đi." Dung vương nhìn Đường Thư Nghi khẩn cầu nói.
Hài tử của hắn không thể lưu lạc bên ngoài.
Đường Thư Nghi nghe hắn nói xong trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Ta có thể nói suy nghĩ của ngươi với công chúa, về phần nàng ấy chọn như thế nào, ta cũng không thể nào cưỡng cầu."
Thật ra nếu như là nàng, cũng sẽ giữ hài tử đuổi phụ thân. Nhưng Trường Bình công chúa chọn người hơi không được tốt cho lắm, Dung vương cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Dung vương có chút bất mãn với lời nói của nàng, hắn muốn Đường Thư Nghi nói tận lực khuyên Trường Bình công chúa, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của nàng, không chắc chắn sẽ khuyên Trường Bình công chúa thành thân với hắn, hoặc là đưa hài tử cho hắn.
Hắn đứng dậy cúi sâu người hành lễ với Đường Thư Nghi, "Làm phiền đệ muội nói vài câu tốt đẹp về ta, thành thân với ta hoặc là đưa hài tử cho ta, cho dù đối với nàng ấy hoặc là hài tử đều tốt không phải sao. Nàng ấy là một nữ tử, không có hôn phối lại sinh hài tử, người khác sẽ nói nàng ấy như thế nào, nói hài tử kia như thế nào?"
Đường Thư Nghi: "Ta sẽ nói với công chúa."
Lựa chọn như thế nào, còn tùy thuộc vào Trường Bình công chúa.
Dung vương nhìn ra, Đường Thư Nghi chưa chắc đã thiên vị hắn, nhưng cả thành Thượng Kinh, hắn cũng chỉ có thể cầu xin Đường Thư Nghi thuyết phục Trường Bình công chúa. Bây giờ còn chưa phải lúc để Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu biết.
"Cảm ơn đệ muội rất nhiều." Dung vương lại hành lễ.
Đường Thư Nghi không trì hoãn, lập tức ngồi xe đến phủ Công chúa. Bước vào viện của Trường Bình công chúa, thấy nàng ta đang thoải mái dựa vào tháp, xung quanh có vài tiểu nha hoàn xoa vai bóp lưng cho nàng ta, còn có ma ma nói với nàng ta mang thai nên chú ý cái gì....
Cảnh tượng này muốn thoải mái bao nhiêu thì thoải mái bấy nhiêu, muốn bừa bãi bao nhiêu có bấy nhiêu bừa bãi. Nghĩ đến dáng vẻ gấp gáp lại xấu hổ của Dung vương, Đường Thư Nghi không khỏi muốn bật cười.
Thấy nàng đến, Trường Bình công chúa xua tay để mọi người đi ra ngoài. Đường Thư Nghi ngồi đối diện nàng ta, bất lực nói: "Ngài chọn ai không chọn, sao lại chọn Dung vương?"
Trường Bình công chúa thay đổi tư thế, nói: "Là hắn tự mình đụng phải, không thể trách ta."
"Chuyện gì xảy ra?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi.
Trường Bình công chúa kể cho nàng nghe chuyện giữa nàng ta và Dung vương, Đường Thư Nghi nghe xong lại cảm thấy cạn lời.
Chuyện bắt đầu từ cung yến, cung yến hôm đó Trường Bình công chúa và Dung vương đương nhiên đều tham gia, hai người đến giữa chừng thì đều cảm thấy có chút buồn chán, liền ra ngoài hít thở, kết quả đụng mặt ở ngự hoa viên. Mặc dù hai người không quen, nhưng cũng biết đối phương là ai, liền hành lễ với nhau.
Vốn dĩ gặp mặt hành lễ xong thì nên tách ra, nhưng hai người đều uống chút rượu, hơi say, không biết làm sao lại nói chuyện một hồi, kết qua nói chuyện còn rất ăn ý. Hai người đều không phải người có nhiều “quy tắc”, nhất thời liền có chút tâm tư.
Hai ngày sau ngày cung yến kết thúc, hai người lại gặp nhau ở Hồ Quang Tạ. Vốn dĩ đã có chút tâm tư, bây giờ lại có chuyện gặp phải, hai người liền hẹn nhau uống một chầu rượu, sau đó lại thuận theo tự nhiên chuyện nên xảy ra sẽ xảy ra.
Loại chuyện này, có lần một thì sẽ có lần hai, dù sao những ngày này, hai người thường xuyên qua lại.
"Ta vốn dĩ không muốn tìm hắn làm phụ thân của hài tử ta," Trường Bình công chúa vẻ mặt bất lực, "Ai biết chúng ta mọi mặt đều rất hợp nhau, sau đó ta nghĩ, dù sao cũng muốn sinh hài tử, vậy sinh một đứa của hắn."
Đường Thư Nghi: "...."
Đường Thư Nghi không thể không thừa nhận, Trường Bình công chúa là người sống phóng khoáng nhất mà nàng từng gặp. Cho dù là thời hiện đại, những phú bà kia dù bao nuôi tiểu nãi cẩu cũng là giấu giấu diếm diếm, sẽ không tùy tiện như nàng ta.
Nhưng dù sao thân phận của Dung vương cũng khác, lần này thật sự nàng ta không thể muốn làm thế nào thì làm thế đó.
"Người biết thái độ của Dung vương đúng không?" Nàng hỏi Trường Bình công chúa.
Trường Bình công chúa ừm một tiếng, sau đó nói: "Ta không thể nào thành thân với hắn, hắn đến Thượng Kinh một chuyến đều có thể chơi đùa với ta, trong phủ hắn còn không biết có bao nhiêu cơ thiếp đâu. Ta mới lười quản những chuyện đó."
Đường Thư Nghi: "... Nếu như ngài đều hiểu rõ, tìm hắn sinh hài tử làm gì? Nhu Lợi quốc quy về Đại Càn ta không lâu, địa vị của Dung vương ở Tây Bắc đặc biệt, nếu như hắn theo mãi không buông, làm ầm đến chỗ Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu, bọn họ muốn thiên về người cũng bất lực."
Trường Bình công chúa bị nàng nói đến mức bực bội, sinh hài tử của Dung vương quả thật là nàng ta có chút xúc động, nhưng tình yêu nam nữ dễ dàng khiến đầu óc con người nóng lên, lúc ấy nàng ta cũng là đầu óc nóng lên, mới làm ra một chuyện ngu ngốc nhất trong đời.
"Dù sao ta cũng không thành thân với hắn, Hoàng thượng và Thái hậu nếu như muốn trị tội ta, vậy thì trị đi." Nàng ta bắt đầu chơi trò lưu manh.
Đường Thư Nghi thở dài, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hài tử sinh ra người chính là mẫu thân, người làm mẫu thân đều tính toán cho hài tử của mình. Người là trưởng công chúa, người không để ý ánh mắt của người khác, người muốn làm gì thì làm đó, nhưng hài tử kia thì sao?"
Trường Bình công chúa mím môi không lên tiếng, Đường Thư Nghi lại nói: "Nó không thể từ nhỏ liền phải trải qua ánh mắt dị nghị của mọi người, dưới tình huống như vậy, nó có thể sẽ như người, không để ý ánh mắt của người khác, tùy tâm sở dục mà sống. Nhưng cũng có khả năng tính cách của nó khác với người, nó để ý ánh mắt của người khác, nếu như là vậy thì người phải làm sao?"