Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

483

Bên kia Tiêu Hoài nghe tiếng hô hấp đều đều của nàng, hắn khe khẽ thở dài. Bởi vì hắn tập võ nên tai thính mắt tinh, lại không khống chế được mà cứ dồn sự chú ý lên người đối phương, đến cả hô hấp của nàng cũng nghe rõ, tự nhiên là không thể chìm vào giấc ngủ được. Hiện tại thấy nàng đã ngủ, hắn cũng nhắm mắt lại niệm thanh tâm chú, từ từ đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, lúc hắn tỉnh lại, Đường Thư Nghi vẫn còn đang ngủ say. Hắn nhẹ nhàng mặc y phục, sau đó đi ra sân chuẩn bị luyện quyền, nhưng thấy hạ nhân đã tới, nếu không phải bà tử thì cũng chính là tiểu nha hoàn, hắn đành cất bước đi tới võ trường.

Mới ra khỏi cửa viện, đã thấy hai người hầu cận của hắn đã đứng chờ sẵn ở đó. Từ trong tay bọn họ, hắn cầm lấy thanh Yển Nguyệt trường đao của mình. Hắn cất bước đi về phía trước, hai gã người hầu lập tức đuổi theo.

Vu Dũng Chí bước nhanh hai bước, đi đến bên người Tiêu Hoài, nhỏ giọng hỏi: "Chủ soái, có phải từ này về sau ngài có thể vào ở trong viện của phu nhân không?"

Tiêu Hoài bất mãn nhìn hắn một cái, thật sự không muốn trả lời, nhưng hắn vẫn đáp: "Phải."

Vu Dũng Chí cười ha hả: "Vậy hôm nay thuộc hạ sẽ chuyển đồ của ngài đến Thế An Uyển."

Tiêu Hoài cho hắn một ánh mắt hài lòng, khóe môi cũng không tự chủ được mà cong lên.

Đường Thư Nghi tỉnh lại, nàng vén màn lên, chỉ thấy trên giường nhỏ đã không còn ai. Làm quan thời cổ đại quả thật không dễ dàng gì, cho dù là võ tướng hay văn thần, mỗi ngày đều phải rời giường từ lúc trời chưa sáng.

Nàng cúi người mang giày rồi rời khỏi giường, Thúy Trúc Thúy Vân nghe thấy động tĩnh lập tức vén rèm tiến vào, sau đó hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Chờ sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Hoài đã trở lại, cả người toàn là mồ hôi nóng hầm hập. Đường Thư Nghi thấy thế, lập tức phân phó hạ nhân: "Mang nước lại đây."

Thúy Vân phân phó một tiểu nha hoàn đi ra ngoài lấy nước, tiểu nha hoàn bưng một chậu nước còn nghi ngút khói tiến vào, sau khi đặt xuống lập tức lui về sau vài bước, coi Tiêu Hoài như là hồng thủy mãnh thú vậy. Đường Thư Nghi thấy thế liền không nhịn được cười, chẳng qua nàng chỉ uy hiếp một chút mà thôi, không nghĩ rằng mọi người lại lo lắng đến vậy.

Thật ra Tiêu Hoài cũng chẳng để ý đến chuyện này, hắn tự xắn tay áo lên đi rửa mặt. Lúc trước giả trang làm Lý Thừa Duẫn, bên người hắn là một đám người hầu hạ, sau này trở thành Tiêu Hoài, cho dù là ẩn núp ở trong quân doanh địch hay lúc trở về quân Tây Bắc, hắn đều tự mình chăm lo cuộc sống thường ngày của mình.

Đường Thư Nghi tựa vào cạnh bàn, nhìn hắn rửa mặt, cảm thấy việc có một người tiến vào trong cuộc sống của mình cũng không phải là chuyện khó khăn như tưởng tượng.

Tiêu Hoài tắm rửa xong, Đường Thư Nghi cầm ngọc bội dương chi bạch ngọc lúc trước lên, đeo lên eo cho hắn. Lại kéo hắn ngồi xuống, cài ngọc quan dương chi bạch ngọc lên đầu hắn. Toàn bộ quá trình khuôn mặt Tiêu Hoài đều nở nụ cười, cuối cùng hắn ôm người vào trong lòng nói: "Cảm giác có phu nhân thật tuyệt."

Đường Thư Nghi chỉnh lại cổ áo giúp hắn, ánh mắt cũng tràn đầy ý cười. Sở dĩ trên đời này tồn tại nam nữ, sở dĩ trong cơ thể con người lại tiết ra kích thích tố, khả năng là cân bằng tự nhiên. Rất nhiều nam tử hiện đại lựa chọn không yêu đương không kết hôn, có lẽ bởi vì chưa gặp được đúng người. Gặp được rồi, ở cùng nhau, cảm giác thật sự rất tuyệt.

Loại cảm giác này giống như trong miệng vẫn luôn ngậm kẹo, ngọt ngào đến mức làm người vui vẻ. Lại giống như ngày xuân đón ánh mặt trời, ấm áp lại thoải mái.

Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của ba hài tử, hai người tách ra cùng rời khỏi tẩm thất. Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lúc này khi nhìn thấy Tiêu Hoài mới sáng sớm đi ra từ tẩm thất của Đường Thư Nghi, cả hai đều sững sờ, sau đó trên mặt đều treo ý cười.

Trong lòng Đường Thư Nghi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường lệ mà ngồi xuống ghế, còn Tiêu Hoài thì đi bên cạnh ngồi xuống. Ba huynh muội vui vẻ đến mức muốn cười lớn, nhưng đều nhịn xuống, sợ đôi phu thê này xấu hổ.

"Quốc Công gia," Đường Thư Nghi quay đầu nhìn Tiêu Hoài nói: "Lát nữa tới phòng kho của chàng để Ngọc Châu vào chọn đồ."

Tiêu Hoài nghe xong sững sờ một lát, sau đó lập tức hiểu vì sao, nói: "Chìa khoá là ở chỗ phu nhân, nàng làm chủ là được rồi."

Sau đó hắn lại nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Thích cái gì lấy cái đấy, không thích cái gì thì nói với cha, cha mua cho con."

Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần không hiểu ra sao, Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng nói với hai người: "Lát nữa nói với hai huynh."

Đường Thư Nghi lại cảm thấy xấu hổ một hồi, nhưng nàng cũng là người rất biết giả vờ, trên mặt không bại lộ ra chút nào.

Lúc này, Thuý Vân đi tới nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, cả nhà đi tới phòng ăn. Ăn xong Tiêu Ngọc Thần trở về đọc sách, qua Tết là đến kỳ thi xuân rồi.

"Ta và Ngọc Minh đến đại doanh ngoài Kinh một chuyến, hẳn là không thể trở về dùng bữa trưa." Tiêu Hoài nói với Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Đi đường cẩn thận."

Tiêu Hoài gật đầu: "Được, đồ vật bên thư phòng của ta, bảo người chuyển qua đi."

Đường Thư Nghi: "Được."

Tiêu Hoài trong lòng mừng rỡ, xoa tay Đường Thư Nghi rồi mới xoay người dẫn Tiêu Ngọc Minh đi. Ra khỏi Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Minh quay đầu nhìn Tiêu Hoài mấy lần.

Tiêu Hoài quay đầu hỏi hắn: "Có chuyện gì?"

Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, "Không có gì." Chỉ thấy ghen tị mà thôi.

"Hôm nay con đi cùng trưởng tử của Đoàn Anh Hồng, đừng để hắn tiếp xúc với Đoàn Anh Hồng." Tiêu Hoài nói.

Đoàn Anh Hồng: Tướng lĩnh dưới trướng của Tiêu Hoài bị Hoàng đế mua chuộc.

"Vâng," Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói, "Bọn họ muốn hành động rồi sao?"

"Cung yến ngày mai, khó tránh khỏi bọn họ có một ít động tác nhỏ." Tiêu Hoài dừng lại, quay đầu thì thầm bên tai Tiêu Ngọc Minh: "Cung yến ngày mai con không tham gia, ở bên ngoài tiếp ứng."

Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt ngưng trọng, Tiêu Hoài mỉm cười: "Chỉ là lo trước khỏi hoạ mà thôi."

"Nhi tử biết rồi."

.........

Bên này, sau khi Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh rời đi, Đường Thư Nghi dặn dò Thuý Vân dẫn người đến thư phòng ở tiền viện, dọn dẹp đồ đạc của Tiêu Hoài đến Thế An Uyển. Nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nhà kho.

"Cung yến ngày mai, con phải theo sát ta không được rời nửa tấc." Đường Thư Nghi vừa đi vừa nói với Tiêu Ngọc Châu.

"Con biết rồi." Tiêu Ngọc Châu nắm lấy cánh tay Đường Thư Nghi, giọng nói nghiêm túc.

Đường Thư Nghi biết con bé biết nặng nhẹ, không nói thêm gì nữa, mẫu nữ hai người vào tư khố của Tiêu Hoài. Tiêu Ngọc Châu chọn ra vài thứ mình thích, mẫu nữ hai người lại cùng nhau trở về Thế An Uyển.

Đồ vật của Tiêu Hoài không nhiều, đều đã dọn qua rồi, Đường Thư Nghi sắp xếp chúng trong tẩm thất của mình. Bữa trưa Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh quả nhiên không về ăn trưa.

484

Buổi chiều, Đường Thư Nghi giúp Tiêu Ngọc Châu chuyển đến viện của chính con bé, nhìn mọi đồ đạc của con bé đã được sắp xếp xong, mặc dù Đường Thư Nghi có chút lo lắng khi con bé sống một mình nhưng nàng vẫn không nói gì.

Tiểu thư thế gia đại tộc thời cổ đại đến bảy hoặc tám tuổi đã bắt đầu sống một mình ở một viện, bây giờ Tiêu Ngọc Châu đã gần mười một tuổi, đã đến lúc con bé tự quản lý viện của riêng mình.

Tiêu Hoài trở về trước bữa tối, nhưng Tiêu Ngọc Minh không trở về. Hắn ngồi ở tiểu hoa sảnh, nói với Đường Thư Nghi: "Ta sợ ngày mai Lý Thừa Ý sẽ làm ra động tác gì đó, hôm nay để Ngọc Minh canh giữ ở đại doanh ngoài Kinh, ngày mai nó cũng không tham gia cung yến."

"Ngày mai y định động thủ?" Đường Thư Nghi hỏi.

"Chỉ là lo trước khỏi hoạ thôi." Tiêu Hoài nói: "Ngày mai chúng ta cẩn thận một chút là được."

"Được, ta cũng đã nói rõ với Ngọc Châu rồi." Đường Thư Nghi biết sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xé rách mặt với Hoàng đế, chỉ là không biết khi nào mà thôi.

"Lát nữa ta viết thư cho Cảnh Tập, ngày mai vẫn cần tiếp tục nguỵ trang." Nàng lại nói.

Tiêu Hoài gật đầu: "Hài tử Cảnh Tập kia không tồi."

Mặc dù hắn bị Hoàng đế hại chết, mặc dù Lý Cảnh Tập là nhi tử của Hoàng đế, nhưng hắn cũng không có khúc mắc với Lý Cảnh Tập.

Trong lúc nói chuyện, bữa tối đã được chuẩn bị xong, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu cũng đi tới, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Ăn xong hai huynh đệ vô cùng ăn ý mà lập tức rời đi, Đường Thư Nghi đột nhiên cảm thấy có chút câu nệ khi đối mặt với Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài cười nhẹ kéo nàng vào tẩm thất, nhìn một chút ít đồ của mình đã ở trong phòng, hắn càng cười tươi hơn. Tay sờ trong vạt áo, hắn lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo ra, mở ra, một chiếc nhẫn nằm bên trong. Vòng nhẫn hoàng kim được khảm một viên phỉ thuý không chút thiếu sót nào, vừa cổ kính lại quý phái.

Cầm lấy tay Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài đeo nhẫn lên ngón áp út của nàng, hoàng kim sóng đôi cùng nước da trắng nõn, đẹp đến khó tả.

"Ta hy vọng cùng phu nhân nắm tay bạc đầu." Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt thâm thuý mang theo chân thành và kiên định, khiến người ta bất giác bị thuyết phục. Giờ khắc này, nàng cũng thật sự tin tưởng, tương lai bọn họ có thể nắm tay cùng tiến, mãi đến bạc đầu.

Đưa tay ra ôm lấy hắn, Đường Thư Nghi mở ngăn kéo, cũng từ bên trong lấy một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn phỉ thuý. Nàng lấy ra đeo vào tay Tiêu Hoài, nói: "Nắm tay bạc đầu."

Nắm tay bạc đầu, là kỳ vọng cũng là tuyên thệ.

Tiêu Hoài vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cái, sau đó ôm lấy người rồi cúi đầu xuống hôn, mãnh liệt lại triền miên. Đường Thư Nghi ôm eo hắn, nhiệt tình hưởng ứng.....

Trong phòng đốt vài chậu than, nhiệt độ dường như càng ngày càng cao, hai người khô nóng đến mức không nhịn được mà lôi kéo y phục của đối phương. Không lâu sau, y phục xốc xệch, Tiêu Hoài vùi đầu vào cần cổ trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng gặm cắn. Hai bàn tay đang vuốt ve sau lưng, vuốt đến cả người hắn run rẩy......

"Tắm... Tắm đã.” Đường Thư Nghi rút ra một tia tỉnh táo, nhẹ nhàng đẩy người đang ôm chặt mình ra.

Tiêu Hoài ngừng cử động, vùi mặt vào cổ nàng thở hổn hển, chờ hơi thở ổn định một chút rồi nói ra bên ngoài: "Chuẩn bị nước."

"Đã chuẩn bị xong rồi."

Giọng nói của Thuý Trúc truyền đến, Tiêu Hoài bế người lên, sải bước đi về phía tịnh thất, không lâu sau từ bên trong truyền đến có tiếng nước róc rách, cùng tiếng tiếng va chạm của da thịt....

Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi vẫn còn đang ngủ ngon, cảm thấy người bên người ngồi dậy. Nàng mơ mơ hồ hồ hỏi: "Làm cái gì?"

Tiêu Hoài cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Nàng ngủ tiếp đi, ta phải dậy."

Đường Thư Nghi xoay người ôm eo hắn, "Ngủ tiếp đi."

Tiêu Hoài cười nhẹ lại nằm xuống lật người, trán tựa vào trán của Đường Thư Nghi, nói: "Cho nên nói ta không thích hợp làm Hoàng đế, không chịu được gian khổ như vậy, rất dễ dàng sa vào ôn hương nhuyễn ngọc."

Đường Thư Nghi bị lời nói của hắn chọc cười: "Quốc Công gia rất hiểu rõ bản thân mình!"

Tiêu Hoài mỉm cười ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, "Ngủ đi."

Hôm nay phải tham gia cung yến, nói không chừng còn cần đánh một trận ác liệt.

Tối hôm qua Đường Thư Nghi quá mệt mỏi, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Còn Tiêu Hoài lại không ngủ được, mỹ nhân trong lòng, nếu không phải hôm nay còn cần tham gia cung yến, hắn còn muốn làm một hồi vận động buổi sáng.

Trong phòng một mảnh im lặng, bên ngoài Thuý Trúc Thuý Vân đã dậy. Hai người nhẹ giọng an bài nha hoàn bà tử làm việc, hai tuỳ tùng của Tiêu Hoài là Hướng Vinh và Vu Dũng Chí cũng đi tới. Hướng Vinh là người không thích nói chuyện, gật đầu tỏ ý chào hỏi với Thuý Trúc Thuý Vân xong liền đứng như trời trồng ở nơi đó.

Vu Dũng Chí mỉm cười nghiêng người về phía Thuý Trúc nói: "Sau này còn cần Thuý Trúc cô nương chiếu cố nhiều hơn."

"Nào có, ta còn cần Vu đại ca chăm sóc đây."

Vu Dũng Chí vội vàng nói: "Không dám."

Hướng Vinh đang đứng ở một bên liếc nhìn Vu Dũng Chí một cái, tưởng người khác không biết chút tâm tư nhỏ của hắn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK