Ở "phòng làm việc" một thời gian, Đường Thư Nghi trở về Hầu phủ. Khi đến Thế An Uyển liền gọi Triệu quản gia tới, hỏi thăm tình hình hiện tại của Tiêu Dịch Nguyên.
"Vị Tiêu công tử này quả thật là một nhân vật," Triệu quản gia hồi báo: "Học vấn rất tốt, Phương đại nho cũng rất coi trọng hắn. Không chỉ vậy, đối nhân xử thế mặc dù không phải khéo léo nhanh nhẹn, nhưng cũng coi như tiến lùi có độ. Bây giờ chưa nhìn ra phương diện tính cách có thiếu sót gì."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng. Dù sao cũng là nam chính, cho dù không có hào quang, cũng phải có năng lực, nếu không sao có thể là nam chính.
"Gần đây có ai đặc biệt tiếp cận hắn không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia suy nghĩ một hồi, "Không có, lão nô phái người thăm dò kỹ hơn."
"Ừm, khoảng thời gian này theo dõi hắn cho kỹ." Đường Thư Nghi phân phó.
Triệu quản gia trả lời, Đường Thư Nghi nói chuyện ân oán giữa Đồng gia và Ngô gia cho Triệu quản gia nghe một lần, bao gồm chuyện Ngô Quốc Lương cấu kết với Nhị hoàng tử. Sau đó nói: "Tra xem Ngô Quốc Lương leo lên nhị hoàng tử như thế nào? Còn nữa thăm dò động tĩnh bây giờ của Ngô nhị tiểu thư."
Triệu quản gia đáp ứng một tiếng, lập tức ra ngoài sắp xếp người đi điều tra, chỉ cần là liên quan đến chuyện của Nhị hoàng tử, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
......
Trước bữa tối, dưới sự nâng đỡ cẩn thận của Thạch Mặc và Nghiễn Đài, Tiêu Ngọc Minh chầm chầm bước tới. Hắn đã có thể xuống giường từ mấy ngày trước, có thể đi qua đi lại, nhưng không thể vận động kịch liệt.
"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Đường Thư Nghi đi tới bên người hắn hỏi.
Tiêu Ngọc Minh chậm rãi đi về phía trước, miệng nói: "Không sao, vẫn còn hơi đau một chút."
Mấy ngày này làm hắn ngột ngạt muốn chết, không thể chạy cũng chả thể nhảy, cho dù là đi đường cũng không thể đi nhanh. Hơn nữa, hai tên Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, mấy ngày rồi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, đến một người chơi cùng cũng không có.
Vào phòng, Tiêu Ngọc Châu đang nhìn Thuý Vân thêu thùa, thấy hắn liền nói: "Nhị ca, huynh đúng là khoẻ mạnh, có thể đi xa như vậy."
Tiêu Ngọc Minh hừ một tiếng không để ý đến con bé, nhưng Tiêu Ngọc Châu lại nghiêng người đến bên cạnh hắn nói chuyện. Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn hai huynh muội chơi đùa, qua một lúc sau, nàng bảo tất cả tỳ nữ trong phòng ra ngoài, kể cho bọn họ nghe về gút mắc giữa Đồng gia và Ngô gia, và chuyện có khả năng Ngô Tĩnh Vân đã lợi dụng bí mật của Hầu phủ để trao đổi với Nhị hoàng tử.
Sau đó nói: "Các con nói nên làm thế nào?"
"Giết đi," Tiêu Ngọc Minh không chút do dự nói: "Giết Ngô Tĩnh Vân trước, sau đó giết Nhị hoàng tử."
Đường Thư Nghi không lên tiếng, liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu. Thấy con bé nghe Tiêu Ngọc Minh nói xong, vẻ mặt bình tĩnh, không hề lộ ra vẻ sợ hãi hay là không đành, hoặc không tán thành, lòng nàng vừa ý.
Môi trường khác nhau, yêu cầu trưởng thành của hài tử cũng khác nhau. Trong triều đại phong kiến này, nàng không thể dùng suy nghĩ pháp trị của xã hội hoà bình để dạy ba huynh muội bọn họ. Bởi tình huống mà bọn họ thường xuyên đối mặt chính là, ngươi không giết người khác thì sẽ bị người khác giết.
Thật ra, ngay cả trong xã hội hiện đại, những người sống ở đỉnh cao của xã hội cũng sẽ phải đối mặt với cảnh đổ máu, chỉ là người bình thường không biết mà thôi.
"Ta đã phái Triệu quản gia đi tra Ngô Quốc Lương và Ngô Tĩnh Vân," Đường Thư Nghi nói: "Nếu thật sự đúng như ta đoán, Ngô Tĩnh Vân lợi dụng chuyện của nhà chúng ta để trao đổi lợi ích với Nhị hoàng tử, vậy cứ động thủ đi. Chỉ là, xử lý nàng ta chúng ta không cần động tay, để người khác động tay là được rồi."
Nàng nhìn hai huynh muội hỏi: "Con nói xem, để ai xử lý Ngô Tĩnh Vân, làm như thế nào?"
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều khẽ cau mày, một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu nói: "Tin tức đại ca giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa, là Ngô Tĩnh Vân truyền tin cho Lương Kiện An. Nói tin tức này cho Nhị hoàng tử."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Rất tốt."
Mặc dù Lương Kiện An đã chết, nhưng ngay từ đầu, chính Nhị hoàng tử mới là người thực sự bị ảnh hưởng. Hắn ta bị Hoàng thượng khiển trách một hồi, ngay cả một phần thế lực trong tay cũng bị lấy đi.
Nhị hoàng tử tâm tính hẹp hòi, có thù tất báo, sau khi biết chuyện này chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho Ngô Tĩnh Vân. Thậm chí, có thể nghĩ tin tức lần này nàng ta đưa ra có phải là thật hay không.
Nếu tâm tư của Nhị hoàng tử lại bay xa một chút, có khi còn đoán Ngô Tĩnh Vân là người của vị huynh đệ nào đó của hắn ta, truyền tin tức cho hắn ta là để hãm hại hắn ta.
Tiêu Ngọc Minh cũng rất nhanh đã nghĩ ra quan hệ trong đó, quay đầu lại duỗi tay gõ nhẹ vào trán Tiêu Ngọc Châu nói: "Đầu óc nhỏ này của muội cũng không tồi!"
Tiêu Ngọc Châu hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Ngọc Minh cười toe toét. Trên mặt Đường Thư Nghi cũng treo nụ cười, "Đã như vậy, chúng ta đợi kết quả điều tra của Triệu quản gia là được."
Chuyện này không dễ tra ra, dù sao giao dịch giữa Ngô Quốc Lương và Nhị hoàng tử đều được tiến hành trong bí mật. Nhưng trong nhà Ngô Quốc Lương lại tồn tại một mối nguy tiềm tàng rất lớn, đó là Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân bị cướp quyền quản gia, bây giờ trong Ngô phủ nàng ta không có chút địa vị nào, hai nữ nhi đều đến tuổi nói chuyện hôn sự, nhưng Ngô Quốc Lương không chút quan tâm, nàng ta vừa lo lắng, đồng thời cũng hận Ngô Tĩnh Vân và Ngô Quốc Lương. Chỉ cần giữa hai người có động tĩnh gì, nàng ta liền sai nha hoàn bà tử thiếp thân đi theo.
Lúc trước Ngô Tĩnh Vân đã bàn âm mưu với Ngô Quốc Lương, lợi dụng chuyện Tiêu Dịch Nguyên là tôn tử của lão Vĩnh Ninh hầu để trao đổi với Nhị hoàng tử, giữ lại quan vị của Ngô Quốc Lương, Ngô phu nhân cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
282
Bây giờ nàng ta không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần làm cho Ngô Tĩnh Vân và Ngô Quốc Lương khó chịu, nàng ta liền cảm thấy hạnh phúc. Cho nên, ngay khi người Triệu quản gia phái đi hỏi thăm tin tức vừa mở miệng, người bên cạnh Ngô phu nhân đã lập tức mồm năm miệng bảy cẩn thận nói rõ mọi chuyện. Người được phái đi thăm dò, lúc đó cũng vô cùng bối rối.
Này cũng quá dễ dàng rồi thì phải?
Mười tám loại võ nghệ còn chưa dùng đến đây.
Nói chung, một ngày sau Đường Thư Nghi nhận được tin tức. Lúc đó nàng đang ở thư phòng chú thích sách cho Lý Cảnh Tập, nghe xong đầu cũng không nâng lên nói: "Truyền chuyện Ngô Tĩnh Vân từng truyền tin cho Lương Kiện An, truyền lại cho Nhị hoàng tử. Đừng để lộ ra sơ hở."
Triệu quản gia trả lời một tiếng rồi rời đi, bàn tay đang viết chữ của Đường Thư Nghi vẫn không dừng lại. Nếu như đã đưa ra quyết định, nàng sẽ không hối hận, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện thừa thãi. Mọi người đều phải trả giá cho hành động của chính mình.
Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh đọc sách, sau khi Triệu quản gia rời đi, Tiêu Ngọc Châu quay đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, tựa như vừa rồi Triệu quản gia không có ở đây, con bé lại quay đầu tiếp tục bình tĩnh đọc sách.
Thật ra trong lòng Tiêu Ngọc Châu có chút dao động, dù sao sắp có người chết, mà người này còn là vị hôn thê cũ của Tiêu Ngọc Thần. Con bé đã tiếp xúc với Ngô Tĩnh Vân nhiều lần, mặc dù không thể nói quan hệ tốt đến nhường nào, nhưng quan hệ lúc đó cũng không hẳn là tệ. Chỉ là sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy, con bé càng ngày càng chán ghét Ngô Tĩnh Vân.
Bây giờ Ngô Tĩnh Vân rất có khả năng bị giết, con bé không thể làm như trong lòng không chút dao động được. Không phải là sợ hãi, cũng không phải thương hại Ngô Tĩnh Vân, mà là một cảm giác khó tả.
Như thể có một giọng nói đang nói với con bé, về sau ngươi có lẽ sẽ gặp rất nhiều loại chuyện như thế nào, đến lúc đó ngươi phải quả quyết như mẫu thân của ngươi. Con bé không biết chính mình có thể giống như mẫu thân hay không.
Mặc dù bây giờ trong nhà có một mối nguy hiểm tiềm tàng, nhưng Đường Thư Nghi bọn họ nên làm gì thì làm đó. Dù sao những thứ cần chuẩn bị đều đã làm xong, nếu như nguy cơ thật sự đến, đối mặt là được rồi.
Lại qua vài ngày nữa, vết thương của Tiêu Ngọc Minh gần như đã hồi phục, hắn thật sự không muốn nằm không ở nhà nữa, cho nên báo với bên phía Hướng đại tướng quân. Lúc trước Hướng đại tướng quân đã nói, vết thương lành đến tìm hắn, hiện tại vết thương đã khỏi rồi.
Hôm nay ăn sáng xong, Đường Thư Nghi liền dẫn Tiêu Ngọc Minh cùng một đám lễ vật đi đến phủ Hướng đại tướng quân. Trên đường đi, nàng vốn dĩ muốn dặn dò vài câu như phải chăm chỉ học tập, nhưng nghĩ lại vẫn không nói nữa. Phí nhiều công sức mới lấy được cơ hội này, không cần nói hắn cũng biết trân trọng.
Đến cửa phủ Hướng đại tướng quân, thấy ma ma bên người Hướng phu nhân đang mỉm cười đứng chờ ở cửa, thấy xe ngựa của bọn đi tới liền đi tới hành lễ. Đường Thư Nghi cũng mỉm cười nói với bà ấy vài câu, sau đó cùng nhau đi đến hậu viện. Mà Tiêu Ngọc Minh, được thị vệ bên người Hướng đại tướng quân dẫn đến sân luyện võ.
Đến nơi, hắn thấy Hướng đại tướng quân đang so đấu với một nam tử trẻ tuổi, không ít người đứng bên cạnh xem đấu, Hướng ngũ cũng nằm trong số đó.
"Cứ đứng ở đây xem đi, tướng quân đang bận." Người đưa Tiêu Ngọc Minh vứt xuống một câu như vậy rồi rời đi.
Tiêu Ngọc Minh trong lòng có chút không vui, mấy năm nay ở Thượng Kinh, hắn đi đến chỗ nào mà không được người khác tôn trọng? Nhưng bây giờ lại bị ném ở đây không ai quan tâm.
Tuy nhiên, hắn không nói gì, đứng một bên xem đấu. Càng nhìn càng cảm thấy mình thật sự rất tệ, mỗi chiêu thức của Hướng tướng quân đơn giản gọn gàng, nhưng đòn nào cũng đánh vào chỗ hiểm.
Còn thiếu niên đối đầu với hắn, mặc dù sức lực và tốc độ không bằng Hướng đại tướng quân, dáng vẻ như sắp thua. Nhưng Tiêu Ngọc Minh cảm thấy, nếu như hắn so đấu với thiếu niên này, phỏng chừng không đánh nổi năm chiêu. Lúc trước hắn luyện tập với Ngưu Hoành Lượng, chỉ là một chút võ công cơ bản và quyền cước trong quân, những thứ khác Ngưu Hoành Lượng cũng không biết.
Hắn càng nhìn càng bị mê hoặc, có người đứng bên cạnh cũng không biết, cho đến khi giọng nói của đối phương truyền đến: "Vết thương của ngươi đã lành chưa?"
Tiêu Ngọc Minh quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Ngũ đang đứng bên cạnh. Hắn vẫn còn có chút không biết đối mặt với cô nương này như thế nào, miễn cưỡng ừm một tiếng nói: "Tốt hơn rất nhiều rồi."
"Ngươi đừng sợ, cha ta rất dễ nói chuyện." Hướng Ngũ lại nhỏ giọng nói.
Lần trước đánh Tiêu Ngọc Minh khiến hắn nằm trên giường nhiều ngày như vậy, nàng ấy cảm thấy vô cùng áy náy.
Còn Tiêu Ngọc Minh thì có chút buồn bực, hắn là một đại nam nhân, hắn sẽ sợ người ta sao?
Lúc này, một ma ma chạy tới, hành lễ với Tiêu Ngọc Minh liền nói với Hướng Ngũ: "Phu nhân bảo ngài đến hậu viện."
Hướng Ngũ có chút không nỡ nhìn về sân luyện võ, đi theo ma ma rời đi. Mấy ngày nay Hướng phu nhân vẫn luôn giữ nàng ấy ở sân sau, hôm nay là nàng ấy lén lút chạy tới đây.
"Ta đi trước, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta, ta che chở..."
"Cảm ơn." Tiêu Ngọc Minh ngắt lời nàng ấy.
Hướng Ngũ không để ý, xoay người rời đi với ma ma, Tiêu Ngọc Minh nhìn về phía giữa sân luyện võ, thấy Hướng đại tướng quân đã so đấu với thiếu niên kia xong, đang đứng ở rìa sân luyện võ lau mồ hôi. Mà người dẫn hắn tới đây, đã bắt đầu so đấu với người khác ở giữa sân luyện võ.
Nghĩ một lúc, hắn đi về phía Hướng tướng quân, đến trước mặt ôm quyền hành lễ: "Đại tướng quân."
Hướng đại tướng quân liếc nhìn hắn một cái, ném khăn tay trong tay lên bàn, hỏi: "Vết thương khỏi chưa?"
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Khỏi rồi."
Hướng đại tướng quân hào sảng ngồi xuống, nhìn cuộc so đấu ở giữa sân luyện võ, miệng nói: "Bên người ta thiếu một tuỳ tùng, ngươi đến làm."
Tiểu Ngọc Minh: "..."
Là khảo nghiệm hay là thật?