Nguyệt Hoà gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Loại chuyện này nàng ấy đã làm không ít, những năm này công tử trong phủ Công chúa đến rồi đi là chuyện bình thường. Chẳng qua lần này đột nhiên đều đuổi hết đi vẫn là lần đầu tiên.
Ngày hôm đó, động tĩnh của phủ Công chúa không hề nhỏ, vài vị nam sủng trong hậu viện toàn bộ bị đuổi hết đi, bên ngoài truyền ra tiếng gió không nhỏ. Chẳng qua đối với giới quyền quý ở Thượng Kinh mà nói, chỉ là chuyện phiếm sau bữa trà chiều mà thôi, dù sao Trường Bình công chúa cũng không tham gia triều chính.
Nhưng khi Dung vương nghe được tin tức, trong lòng lại dấy lên sóng gió không nhỏ, chẳng lẽ Trường Bình công chúa như vậy là vì hắn sao? Trái tim của lão nam nhân sắp thành tổ phụ đột nhiên đập nhanh, nhưng nhất thời lại không biết nên làm thế nào.
Trường Bình công chúa không phải là nữ tử bình thường, nhìn trúng có thể nạp về nhà là được, thậm chí hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng để nàng trở thành Vương phi của mình cũng không dễ dàng. Đương nhiên, hắn cũng không muốn cưới nàng làm phi, dù sao Trường Bình nàng có nhiều nam sủng như vậy.
Nhưng hắn không nhịn được mà nghĩ đến nàng, kể từ khi Nhu Lợi quốc bị đánh bại, hắn chưa bao giờ nói ra nội tâm mình với người khác. Bản thân hắn cũng không ngờ tới, lúc say rượu lại nói với công chúa mà chỉ mới gặp nhau vài lần, đây cũng nói rõ hai người họ có chung chí hướng.
Hắn nhẫn lại tính tình coi như không có chuyện gì xảy ra đợi qua hai ngày, sau đó đến bái phỏng phủ Định Quốc Công. Mối quan hệ của hắn và Tiêu Hoài vô cùng vi diệu, bọn họ đã từng là đối tác, chỉ là trong sự hợp tác đó, Tiêu Hoài đã trở thành anh hùng, chiến thần của Đại Càn, mà hắn là một tội nhân của Nhu Lợi quốc. Hơn nữa, bây giờ mặt ngoài ở Tây Bắc bọn họ mỗi người giữ vững một bên, liên kết chặt chẽ, nhưng cả hai đều đề phòng lẫn nhau.
Tiêu Hoài sợ hắn có ý đồ khác, hắn sợ Tiêu Hoài nuốt chửng hắn. Đây cũng là tại vì sao hắn đến Thượng Kinh liên hôn, mục đích là để hòa nhập vào Đại Càn, chân chân chính chính trở thành người của Đại Càn. Hắn không có dã tâm khôi phục lại Nhu Lợi, tất nhiên hắn cũng tự biết mình không có năng lực đó.
Hắn cưỡi ngựa đi tới phủ Định Quốc Công, thấy thế tử Định Quốc Công đã đợi sẵn ở cửa chờ hắn. Hắn bước lên phía trước hàn huyên với Tiêu Ngọc Thần, vừa chuẩn bị đi vào trong thì nhìn thấy Định Quốc Công phu nhân đi tới, gặp mặt tất nhiên lại hành lễ với nhau. Trong lòng hắn nghi ngờ là ai tới bái phỏng, khiến Định Quốc Công phu nhân đích thân đến nghênh đón.
Đúng vào lúc này, hai chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, Định Quốc Công phu nhân mỉm cười đi qua, sau đó nhìn thấy một người nữ tử mặc gấm bào màu tím từ trên xe đi xuống, không phải Trường Bình công chúa thì là ai.
Thấy Định Quốc Công phu nhân chuẩn bị hành lễ, nàng lập tức đỡ lấy tay của Định Quốc Công phu nhân nói: "Ngươi là đế sư, bổn cung gánh không nổi lễ nghi của ngươi."
Đường Thư Nghi mỉm cười không kiên trì, hai người cùng nhau đi vào, khi đi ngang qua Dung vương lại hành lễ với nhau. Dung vương cảm thấy tim đập lại hơi nhanh một chút, hắn chắp tay về phía Trường Bình nói: "Công chúa dạo này có khoẻ không?"
Trường Bình đáp: "Bổn cung rất tốt, Vương gia có khoẻ không?"
"Bổn vương cũng rất tốt." Dung vương nói.
Hàn huyên xong, mọi người cùng nhau vào phủ, sau đó Trường Bình đi theo Đường Thư Nghi ra hậu viện, Dung vương đi theo Tiêu Ngọc Thần tới tiền viện. Dọc theo đường đi, nội tâm Dung vương không bình tĩnh lắm, mà nội tâm Trường Bình lại không quá phập phồng.
Sau khi Dung vương từ phủ Định Quốc Công trở về, một người ở trong thư phòng ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được, phái người tặng quà cho phủ Công chúa, đồng thời còn có một phong thư.
Sau khi Trường Bình hồi phủ, nàng nghe người báo Dung vương sai người tới tặng lễ vật. Nàng nghiền ngẫm nhìn đống lễ vật trên bàn, có trang sức cũng có điểm tâm, nàng mở thư ra xem, đập vào mắt chính là những dòng chữ cứng cáp hữu lực.
Dung vương là võ tướng, thư tín viết cũng khá thẳng thắn, muốn mời nàng tới gặp mặt một phen. Sau khi đọc xong thư tín, Trường Bình suy nghĩ một chốc lát, sau đó nói với Nguyệt Hòa: "Đưa đồ đáp lễ cho Dung vương, nói bản cung mời hắn tới biệt viện du ngoạn."
Dù sao cũng đang nhàm chán, có người đi chơi cùng mình cũng có thể giết thời gian một phen.
Dung vương nhìn thấy quà đáp lễ, tâm tình có chút vi diệu, trước đây hắn tặng đồ vật cho những nữ nhân khác, chưa bao giờ nhận lại được quà đáp lễ có giá trị tương đương như thế. Đương nhiên những thứ trước đây hắn tặng cho người ta đều là đồ được ban tặng.
Biệt viện mà Trường Bình nói nằm ở ngoại thành, ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Dung vương đã rời khỏi giường. Hắn thay đổi vài bộ quần áo mới thấy vừa lòng, sau đó trong lòng tràn đầy mong chờ mà xuất phát. Lúc hắn tới, Trường Bình vẫn còn chưa tới, nhưng quản sự ở biệt viện biết hôm nay Trường Bình mời Dung vương tới chơi, vậy nên gã cung kính mời Dung vương vào.
Dung vương ở biệt viện, ngây người đợi cả nửa ngày trời mới nhìn thấy Trường Bình đến. Hôm nay nàng mặc một thân trường bào màu đen lấp lánh ánh kim, cả người thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm nhưng mang theo một chút quyến rũ, trái tim Dung vương lúc này bỗng chốc loạn nhịp.
Hai người họ hành lễ với nhau, sau đó Trường Bình dẫn Dung vương đi dạo quanh biệt viện. Biệt viện này là do tiên Hoàng ban cho Trường Bình, tất nhiên cảnh quan không tệ, nhưng do tiết trời vào đông nên nhìn có vẻ hơi tiêu điều.
Hai người đi dạo trong chốc lát, sau đó dừng lại nghỉ ngơi trong đình, Trường Bình nói: "Hôm nay chúng ta nướng thịt ăn trưa ở nơi này, ngài thấy thế nào?"
656
Thỉnh thoảng phủ Định Quốc Công sẽ mời người tới hoa viên nướng thịt, hoạt động này dần dần trở nên phổ biến trong kinh thành, Trường Bình đã từng tham gia hai lần, nhưng Dung vương vừa trở về kinh thành không lâu, nên vẫn chưa từng tham gia. Đợi đến khi nguyên liệu nấu ăn và bếp lò đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, Trường Bình định tự mình ra tay nướng thịt, hắn cũng tham gia ngay lập tức, sau đó cười nói cùng nàng: "Như thế này thật thú vị."
Trường Bình cười nói: "Chờ xuân sang, muôn hoa đua nở, chúng ta lại ngồi nướng thịt, như thế càng vui thích hơn."
Dung vương không khỏi hâm mộ nhìn Trường Bình, hắn nói: "Công chúa thật lãng mạn."
Trường Bình bắt tay vào xâu thịt thành chuỗi, tùy ý nói: "Vương gia đại nghĩa."
Tuy rằng lời nói của nàng khá tùy ý, nhưng lại khảm sâu vào tâm trí của Dung vương, trong mắt bách tính Nhu Lợi quốc và một số dân chúng của Đại Càn, hắn là người đại nghĩa, nhưng những người vốn là Hoàng thất của Nhu Lợi quốc đều nói rằng hắn là kẻ bán nước.
"Vương gia mau trở mặt, sắp cháy rồi."
Âm thanh của Trường Bình khiến Dung vương hoàn hồn, hắn lập tức trở xâu thịt trong tay mình, sau đó hắn quay đầu nhìn Trường Bình đứng ở bên cạnh mình, chỉ thấy nàng vẫn đang cúi đầu nướng thịt, cũng không có chú ý đến mình. Hắn biết một câu đại nghĩa vừa rồi mà Trường Bình nói chỉ là thuận miệng, nhưng là thật tâm nói ra. Trong lòng không hiểu sao có chút cảm động.
Một người là công chúa, một người là Vương gia, tự mình nướng thịt cũng là một trải nghiệm mới mẻ, chỉ chốc lát sau bọn họ đã quay về đình để nói chuyện phiếm. Đều là người sinh ra ở Hoàng thất, tiếng nói chung không ít, tán gẫu với nhau vô cùng vui vẻ.
Sau khi dùng sau bữa trưa, Trường Bình muốn đi nghỉ ngơi. Dung vương chưa nói cáo từ, Trường Bình cũng không đuổi người, chỉ sai người chuẩn bị một căn phòng để cho Dung vương nghỉ ngơi. Buổi chiều hai người lại đến sau núi dạo chơi, đến lúc bữa tối cũng không thấy Dung vương có ý tứ muốn rời đi.
Bữa tối hai người ăn uống chút rượu thịt, Dung vương thừa cơ nắm lấy tay Trường Bình, trong mắt mang theo tình ý dạt dào. Ý tứ của hắn quá rõ ràng, nhưng Trường Bình lại cười nói: "Vương gia muốn ở lại đây sao?"
Dung vương gật đầu, Trường Bình đứng dậy kéo hắn đi về phía phòng ngủ của mình. Cả hai đã lớn tuổi như vậy, có một số việc không cần phải... ngượng ngùng. Mà Dung vương thấy nàng thản nhiên như thế, cảm thấy mới lạ, đồng thời cũng rung động không thôi.
Chuyện the phòng thế này, việc trao nhau tình cảm hay chỉ đơn giản là phát tiết dục vọng thuần túy hoàn toàn không giống nhau. Cho dù là Dung vương hay Trường Bình, một đêm này cả hai đều vô cùng thỏa mãn dù là ở thân thể hay tâm hồn. Nhưng cả hai người bọn họ đều biết, quan hệ của bọn họ chỉ có thể dừng lại ở bước này, Dung vương không có khả năng nhập phủ công chúa để làm một phò mã, mà Trường Bình cũng không thể đảm đương vị trí Dung vương phi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ, bàn tay to lớn của Dung vương vuốt ve đầu vai trơn bóng của nàng, nhẹ giọng nói: "Sau này ta tặng lễ vật cho nàng, nàng không cần phải đáp lễ, đó là tâm ý của ta."
Trường Bình liếc mắt nhìn hắn một cái: "Bổn cung đáp lễ cũng là tâm ý."
Dung vương bất đắc dĩ cười một tiếng: "Được, tâm ý của công chúa, ta nhận."
Hai người lại ở trên giường chim chim chuột chuột một lát rồi mới đứng dậy, Dung vương dùng xong điểm tâm sáng rồi mới trở về. Nhưng trước khi đi, hắn đã giao hẹn với Trường Bình, hai ngày nữa lại tới, Trường Bình không từ chối.
Chờ hắn đi rồi, Trường Bình ngả người lên ghế ngây người, một lúc lâu sau, nàng mới nói với Xuân Vinh và Nguyệt Hòa: "Bổn cung sinh cho Dung vương một hài tử, các ngươi thấy thế nào?"
Xuân Vinh và Nguyệt Hòa nghe thấy lời này của nàng ấy, cả hai đều sửng sốt, suy tư trong chốc lát, Xuân Vinh mới nói: "Nếu như là Dung vương, ngài ấy có đủ tư cách làm phụ thân của tiểu điện hạ."
Trường Bình cắn môi dưới, chợt nghe Nguyệt Hòa nói: "Vậy có để cho Dung vương biết không?"
Trường Bình nghĩ ngợi rồi nói: "Không giấu được, chi bằng nên sớm nói ra."
Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đều gật đầu, nhưng hai người vẫn có chút lo lắng, Liệu Dung vương sẽ bằng lòng để cho đứa nhỏ của mình lưu lạc ở bên ngoài sao? Nếu đứa nhỏ đi theo công chúa, chắc chắn là sẽ theo họ của công chúa.
Đoạn thời gian tiếp theo, cách hai ngày Trường Bình và Dung vương sẽ gặp nhau, thậm chí có đôi khi Dung vương sẽ ở lại trong biệt viện hai ngày. Đôi khi Xuân Vinh và Nguyệt Hòa cảm thấy Dung vương coi công chúa của các nàng như là ngoại thất vậy, nhưng những lời này các nàng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra miệng.
Ngày hôm đó, Trường Bình ở trong phủ công chúa, Dung vương sai người tặng rất nhiều đồ vật tới. Mỗi món đồ Nguyệt Hòa đều mở ra cho Trường Bình xem, không thể không nói Dung vương rất hiểu sở thích của Trường Bình, hầu như lễ vật đều khiến nàng vừa ý.
Sau khi xem xong lễ vật, Trường Bình đứng dậy, dẫn theo Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đi tới khố phòng, chọn quà đáp lễ cho Dung vương. Trên đường đi, Xuân Vinh thấp giọng nói với Trường Bình: "Công chúa, đã qua ngày nguyệt sự của ngài rồi phải không?"
Trường Bình nghe xong thì sửng sốt, bên kia Nguyệt Hòa nói: "Đúng vậy, hẳn là hôm trước phải đến."
Chủ tớ ba người đều có chút kinh hỉ, không đi khố phòng nữa, lập tức mời đại phu tới bắt mạch. Trong phủ có nuôi một đại phu, chỉ chốc lát sau đại phu đã đến. Trường Bình đưa tay đến cho hắn bắt mạch, đại phu đặt một chiếc khăn lên cổ tay nàng, sau đó cẩn thận bắt mạch, nhưng càng xem hắn càng kinh ngạc.
Trường Bình thấy biểu tình trên mặt hắn, thản nhiên hỏi: "Thế nào rồi?"
Đại phu lập tức quỳ xuống, cúi đầu không dám nói lời nào. Công chúa sống một mình trong phủ, không biết vì sao lại có thai, hắn nào có lá gan nói ra! Hắn biết, các công tử trong phủ công chúa đều phải uống thuốc tránh thai, thuốc là do hắn kê. Chẳng lẽ có vị công tử nào muốn thượng vị nên đã lén không uống thuốc tránh thai sao?
"Có gì cứ nói thẳng." Trường Bình có chút không kiên nhẫn nói.