Đường Thư Nghi không muốn nói dối lừa ba hài tử, thứ nhất, bởi vì ba hài tử rất thông minh, những lời nói dối của nàng chưa chắc đã lừa được chúng. Thứ hai, nàng không biết rốt cuộc vấn đề giữa nàng và "Tiêu Hoài" sẽ được giải quyết như thế nào. Nếu như bây giờ nói dối, sau này rất khó hoàn thiện.
Còn không bằng nói cho ba hài tử biết, giữa nàng và Tiêu Hoài quả thật có vấn đề mới là tốt nhất. Về phần là vấn đề gì, đương nhiên nàng sẽ không nói.
Vừa dứt lời, Tiêu Ngọc Minh liền nói: "Có phải là cha con có người khác không?"
Khi nói lời này, cả người hắn tràn đầy lệ khí. Đường Thư Nghi vừa muốn nói không phải, Tiểu Ngọc Châu đã nắm chặt lấy cánh tay nàng, nói: "Nương, con đứng về phía nương. Nếu như cha làm gì có lỗi với người, con sẽ không để ý đến cha nữa."
Đường Thư Nghi: "......"
Mọi chuyện còn chưa nghiêm trọng đến mức độ đó.
Mà lúc này Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt rối rắm, hắn không biết có nên nói ra suy đoán của mình hay không. Mà lúc này, Tiêu Ngọc Minh bất mãn nhìn hắn, nói: "Đại ca, huynh ở bên nào?"
"Ta đương nhiên đứng về phía mẫu thân." Tiêu Ngọc Thần vội vàng nói. Dù lý do là gì đi nữa, nếu giữa phụ thân và mẫu thân có vấn đề, hắn tất nhiên muốn đứng về phía mẫu thân.
Đường Thư Nghi thấy ba huynh muội như vậy, cảm thấy được an ủi, đúng là không uổng công thương yêu bọn họ. Chỉ là giải thích thì vẫn phải giải thích, dù sao nàng và Tiêu Hoài vẫn chưa đến bước đoạn tuyệt quan hệ, nàng bây giờ cũng chưa hoàn toàn chắc chắn Tiêu Hoài này là xuyên tới đây, cũng chưa rõ Tiêu Hoài này có ác ý với bọn họ hay không.
Nàng nói: "Không phải như các con nghĩ, các con không cần quan tâm, chuyện của chúng ta, chúng ta sẽ tự giải quyết."
Trên mặt ba huynh muội vẫn mang theo lo lắng, Đường Thư Nghi không biết nên khóc hay cười: "Được rồi, các con xem không phải bây giờ ta vẫn đang rất tốt sao."
Giờ khắc này nàng thả lỏng cả người, trên mặt nở nụ cười, quả thật không có chút dáng vẻ buồn bã đau lòng nào, ba người đều yên tâm hơn một chút. Tiêu Ngọc Minh cũng nói: "Cùng lắm thì qua một khoảng thời gian nữa để cha trở về Tây Bắc, lúc đó con cũng đi, ở bên đó trông chừng cha."
Mặc dù cha cũng rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng nương. Giờ khắc này hắn đã quên mất trước kia mình đã nhớ cha nhiều như thế nào.
Đường Thư Nghi: "......."
Thật là nhi tử ngoan.
"Thỉnh an Quốc Công gia." Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thuý Trúc Thuý Vân.
Đường Thư Nghi liếc nhìn ba huynh muội, sau đó ngồi thẳng dậy. Lúc này, rèm cửa được vén lên, Tiêu Hoài đi vào, hôm nay hắn mặc một áo bào màu đen thêu mây hoạ kim, càng làm hắn trở nên anh vũ bất phàm. Không thể không nói, Tiêu Hoài có một bộ túi da rất tốt.
Tiêu Ngọc Thần đứng dậy hành lễ với hắn: "Phụ thân."
Tiêu Hoài gật đầu, sau đó Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng đứng dậy hành lễ, cuối cùng Đường Thư Nghi cũng đứng dậy, nhưng còn chưa kịp hành lễ, đã nghe thấy Tiêu Hoài nói: "Phu nhân mau ngồi."
Nếu như hắn đã như vậy, Đường Thư Nghi tất nhiên cũng không hành lễ nữa, nàng mỉm cười ngồi xuống: "Quốc Công gia đã ăn sáng chưa?"
"Chưa." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi: "Vậy chúng ta cùng ăn đi."
Tiêu Hoài: "Được rồi."
Hai người vô cùng khách khí.
Sau đó Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến phòng ăn, Tiêu Hoài cũng đứng dậy đi theo, sau đó là ba huynh muội. Ra khỏi tiểu hoa sảnh, Tiêu Hoài đi chậm lại, đợi Tiêu Ngọc Minh đi đến bên người, hắn nói: "Chiều nay con với Hướng Vinh đến đại doanh ngoại thành, giải quyết một vài chuyện."
Những binh lính mà hắn mang về Kinh lần này, đều là thân tín của hắn, hắn thật sự không có ý định để bọn họ trở về Tây Bắc. Chuyện này cần phải thảo luận với Hoàng đế, nhưng trước khi thảo luận, phải sắp xếp tốt cho những binh lính này, hơn nữa huấn luyện ngày thường không thể bãi bỏ, cho nên có rất nhiều chuyện cần sắp xếp.
Hắn muốn bồi dưỡng Tiêu Ngọc Minh thành chủ soái tương lai của Tây Bắc quân, cho nên Tiêu Ngọc Minh phải tham gia rất nhiều việc.
Tiêu Ngọc Minh trong lòng có ý kiến với hắn, mím chặt môi không nói. Tiêu Hoài thấy vậy thì cau mày, "Con không muốn?"
Tiêu Ngọc Minh vẫn không lên tiếng, Tiêu Hoài cương mặt, cũng dừng bước chân lại. Ngay lúc vừa định mở miệng nói gì đó, lúc này giọng nói của Đường Thư Nghi truyền đến: "Ngọc Minh, không thể tuỳ hứng, nghe phụ thân con an bài."
Tiêu Ngọc Minh mím môi, "Con biết rồi, con sẽ đi."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, xoay người đi vào phòng ăn. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu nhìn nhau, bước nhanh đi vào. Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh bị bỏ lại bên ngoài, Tiêu Hoài đứng đó nhìn Tiêu Ngọc Minh, trên mặt không lộ hỉ nộ ái ố, hắn chỉ nhàn nhạt mà nhìn, nhưng Tiêu Ngọc Minh lại cảm thấy một sự áp lực vô cùng lớn.
Một lúc sau, hắn nói: "Con... con nói con sẽ đi."
"Có biết tại sao ta bảo con đi đại doanh ngoài kinh không?" Tiêu Hoài hỏi, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ.
Tiêu Ngọc Minh mím môi, "Con biết."
"Đã biết vì sao còn muốn từ chối?" Tiêu Hoài lại hỏi.
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu không nói, Tiêu Hoài hừ một tiếng: "Nếu như lúc nào con làm việc cũng bị cảm xúc tác động, khó mà trở thành nhân tài."
Lúc này Tiêu Ngọc Minh đã nhận ra sai lầm của mình, hắn cúi thấp đầu nói: "Con biết rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Chiều nay sau khi hoàn thành công việc, mang nặng chạy mười dặm."
"Vâng." Tiêu Ngọc Minh nói.
"Chúng ta vào ăn đi." Tiêu Hoài bước vào phòng ăn, Tiêu Ngọc Minh cũng đi theo.
402
Đường Thư Nghi thấy hai người đi vào, cũng không hỏi gì, vẫn dùng cơm như ngày thường. Tiêu Hoài cảm nhận được cảm xúc của ba hài tử đối với mình, nhưng không nói gì. Sau khi ăn sáng xong, hắn nói với Đường Thư Nghi: "Phu nhân đi cùng ta đến bái kiến nhạc công có được không."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Đương nhiên."
Hai người mỉm cười khách khí, sau đó Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nhà kho để chọn lễ vật, Tiêu Hoài dẫn Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đến tiền viện, hỏi Tiêu Ngọc Thần tình hình chuẩn bị cho kỳ thi xuân. Nửa canh giờ sau, cả nhà cùng nhau đến phủ Đường Quốc Công. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ngồi trên xe ngựa, Tiêu Hoài cùng hai nhi tử cưỡi ngựa, đội ngũ hoành tráng đi đến phủ Đường Quốc Công.
Khi triều sớm, Tiêu Hoài đã nói với Đường Thư Bạch, hôm nay hắn đến bái phỏng, cho nên khi hắn đến, đã nhìn thấy Đường Thư Bạch và Đường Thư Kiệt đứng ở cổng nghênh đón bọn họ. Tiêu Hoài thấy vậy, vội vàng xuống ngựa hành lễ với hai người, Đường Thư Bạch và Đường Thư Kiệt thấy hắn như vậy, trái tim vốn dĩ đang treo cao cũng hạ xuống một chút.
Bọn họ đều biết chuyện Tiêu Hoài tỏ vẻ lãnh đạm với Đường Thư Nghi ở trong những bức thư trước đây. Cho nên, đối với muội phu bốn năm không gặp nhau này, trong lòng có chút ý tìm tòi nghiên cứu.
Đoàn người đi vào, nhìn thấy Đường Quốc Công ở tiền sảnh. Tiêu Hoài vén áo choàng lên quỳ xuống, cung cung kính kính khấu đầu với Đường Quốc Công, nói: "Cảm tạ nhạc phụ những năm này chăm sóc Thư Nghi và ba hài tử, tiểu tế cảm kích không thôi."
Đường Quốc Công vội vàng đứng dậy đỡ hắn dậy, "Ngươi đang làm gì đây, đều là người nhà mình, nói gì mà có chăm sóc hay không."
Tiêu Hoài mỉm cười: "Đúng vậy, đều là người nhà mình."
Đường Quốc Công kéo hắn ngồi xuống, thở dài cảm khái một tiếng nói: "Sau khi trải qua một hồi đại sự lớn của con, ta mới coi như hiểu rõ, cái gì công danh lợi lộc đều không quan trọng bằng người một nhà đoàn tụ. Bây giờ con trở về rồi, về sau sống với Thư Nghi cho tốt."
Tiêu Hoài gật đầu: "Vâng, tiểu tế hiểu."
Đường Quốc Công vỗ vỗ bả bả vai hắn, nói vài lời là được, mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói nhiều. Lại tán gẫu thêm một lúc, ông ấy dẫn Tiêu Hoài đến thư phòng, có rất nhiều chuyện trong triều cần nói với hắn.
Tiêu Hoài và Đường Quốc Công đến thư phòng, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến hậu viện, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần được Đường tam công tử dẫn đến viện của hắn.
Trong thư phòng, Đường Quốc Công hỏi những chuyện Tiêu Hoài trải qua mấy năm qua, Tiêu Hoài kể lại đại khái. Ngoại trừ việc hắn không phải là Tiêu Hoài thật, những chuyện khác không có chút che giấu. Hắn hiểu rõ đạo lý, chỉ có chân thành đối đãi, mới nhận được sự chân thành của người khác.
Đường Quốc Công nghe hắn kể lại, thở dài một tiếng nói: "Đây cũng coi như là may mắn của con, chỉ là con cũng nên gửi thư cho người nhà."
Tiêu Hoài vẻ mặt áy náy, "Lúc đó ở trong quân đội Nhu Lợi quốc, con không dám để lộ dù chỉ một chút."
Đường Quốc Công gật đầu: "Cũng đúng, sau này con định thế nào?"
Hiển nhiên Hoàng đế đã rất kiêng kị với hắn, nếu có cơ hội Hoàng đế nhất định sẽ diệt trừ hắn. Tiêu Hoài đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, hơn nữa thân là Lý Thừa Duẫn, hắn còn mối huyết hải thâm thù với Hoàng đế, đừng nói Hoàng đế không buông tha hắn, chính hắn cũng sẽ không buông tha Hoàng đế.
Hắn nói: "Sau này con sẽ thường về Thượng Kinh."
Đường Quốc Công nghe hắn nói vậy thì trầm tư: "Bên Tây Bắc quân thì sao?"
"Nhu Lợi quốc đã bị đánh bại, biên cảnh Tây Bắc đã không còn là biên cảnh như trước nữa." Tiêu Hoài nói: "Biên cảnh Tây Bắc bây giờ, do Tây Bắc quân ban đầu và quân đội Dung vương cùng đóng giữ."
Đường Quốc Công hiểu ý gật đầu, sở dĩ Tiêu Hoài có thể thuận lợi đánh bại thủ phủ Nhu Lợi như vậy, là bởi vì Dung vương ban đầu của Nhu Lợi quốc mở cổng thành. Điều này cũng đồng nghĩa, rất có khả năng Tiêu Hoài đã đạt được thỏa thuận với Dung vương.
Quả nhiên, lại nghe Tiêu Hoài nói: "Con đã thoả thuận với Dung vương, ở trong Kinh sẽ bảo đảm địa vị của hắn, khi con cần hắn, có thể điều khiển quân đội của hắn."
Đương nhiên, thỏa thuận này nói thì đơn giản, nhưng bên trong lại vòng vo rất nhiều thứ. Điều kiện tiên quyết để đạt được thỏa thuận này chính là, Tây Bắc quân của Tiêu Hoài có thể trấn áp quân đội của Dung vương. Nhưng nó cũng có tai hoạ ngầm, chẳng hạn như quân đội của Dung vương sau khi lớn mạnh sẽ tạo phản.
Cho nên Đường Quốc Công nghe xong liền nói: "Bên phía Dung vương có thể ổn định bao nhiêu năm?"
Tiêu Hoài: "Ít nhất mười năm."
Đường Quốc Công gật đầu: "Đủ rồi."
Tiêu Hoài cũng nói: "Đúng là đủ rồi."
Thời gian mười năm, đủ để bọn họ hành động, càng nắm vững thế chủ động trong triều, thậm chí nói không chừng còn có thể ủng hộ tân hoàng lên ngôi.
"Chuyện giữa con và Tạ gia là sao?" Đường Quốc Công lại hỏi.
Tiêu Hoài cầm chén lên, nhấp một ngụm trà, "Tạ Lục du ngoạn đến Nhu Lợi quốc, ở bên đó… gặp nạn, cơ duyên xảo hợp được con cứu. Tạ gia có ý muốn qua lại với con."
"Lúc trước khi chưa có tin tức của con, Tạ gia muốn liên hôn." Đường Quốc Công nói.
Tiêu Hoài gật đầu: "Lúc đó Tạ Lục có nhắc đến liên hôn, con nói có thể cân nhắc."
"Nếu thật sự là như vậy, liên hôn với Tạ gia cũng không tồi." Đường Quốc Công nói: "Chỉ là người bọn họ nhìn trúng là Ngọc Minh."
Tiêu Hoài vâng một tiếng, "Mấy trăm năm qua, Tạ gia tạo ra không ít văn hào, căn cơ trong triều cũng thâm hậu. Nhưng lại chưa có cơ duyên trong chuyện quân sự, chưa thể phát triển thế lực trong quân đội, có thể bọn họ muốn gia tộc càng ổn định hơn, cũng có thể là có âm mưu lớn hơn. Nhưng đó cũng không phải là chuyện một sớm một chiều."
Cho dù hai nhà liên hôn, người liên hôn là Tiêu Ngọc Minh, sau này Tiêu Ngọc Minh trở thành chủ soái của Tây Bắc quân, nhưng nếu Tạ gia muốn dùng cách này để khống chế Tây Bắc quân, là chuyện không thể làm được. Chỉ khi người cầm quyền Tây Bắc quân mang họ Tạ, Tạ gia mới có thể dùng Tây Bắc quân để mưu cầu đại sự.
Tuy nhiên, một gia tộc như Tạ gia, làm việc gì đều đi một bước tính ba bước, thậm chí còn xa hơn. Hẳn là bọn họ đang nghĩ, để Tiêu Ngọc Minh thành con rể của Tạ gia, sau đó Tạ gia bọn họ sẽ tiếp cận với nguồn lực quân sự, có lợi cho chuyện bồi dưỡng nhân tài quân sự của gia tộc bọn họ.
Nhưng vẫn là câu nói kia, loại chuyện này không phải là chuyện một sớm một chiều. Chuyện của tương lai, ai có thể nói trước được?