Thật ra, đối với Đường Thư Nghi mà nói, có liên hôn với Tạ gia hay không không quan trọng, nhưng nàng muốn biết, người cầm quyền Tạ gia rốt cuộc muốn gì từ phủ Vĩnh Ninh hầu.
Bây giờ xem ra, nếu hai nhà liên hôn, phủ Vĩnh Ninh hầu chiếm lợi hơn một chút. Dù sao Tiêu Hoài cũng đã chết, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh còn chưa trưởng thành, thứ phủ Vĩnh Ninh hầu có chỉ là một cái tước vị hư danh và tài sản phong phú mà thôi.
Nhưng Tạ lão thái gia vẫn còn đó, sáu vị lão gia của Tạ gia cũng đang ở thời kỳ đỉnh cao, cộng thêm bối cảnh hơn hai trăm năm và mạng lưới quan hệ của Tạ gia, Tạ gia bây giờ có thể nói đang trong thời kỳ hưng thịnh.
Cứ như vậy, Tạ gia đã chủ động đến liên hôn, nói bọn họ không có âm mưu, kẻ ngốc còn không tin. Hơn nữa, nhìn tình hình hiện tại mà nói, Tạ gia dường như cũng không gấp gáp.
Có âm mưu, hơn nữa không gấp, bọn họ dường như đang chờ đợi. Như vậy, bọn họ đang đợi cái gì? Đường Thư Nghi nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra.
Nhưng liên quan đến chuyện này, nguyên tắc của Đường Thư Nghi là, một là, Tiêu Ngọc Minh và cô nương Tạ gia tâm đầu ý hợp, hai là, Tạ gia phải thắng nói nói ra thứ mà bọn họ muốn là gì.
Tạ nhị phu nhân và Tạ Hi Hoa ăn trưa xong mới rời đi, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu tiễn bọn họ ra cửa. Lúc gần rời đi, Tạ Hi Hoa còn hẹn Tiêu Ngọc Châu đến Tạ gia chơi, Tiêu Ngọc Châu gật đầu đồng ý.
Đợi hai mẫu nữ kia rời đi, Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Con thấy vị Tạ nhi tiểu thư này thế nào?"
Tiêu Ngọc Châu cau mày lại suy nghĩ một hồi: "Nữ tử trong thế gia đều giống như nàng ấy sao? Giống như.... Giống như...."
Giống như cái gì, Tiêu Ngọc Châu nhất thời không nói ra được.
"Giống như khắc ra từ một khuôn." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Đúng vậy, chính là như vậy. Hành động cử chỉ của nàng ấy, chỗ nào cũng là tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các."
Đường Thư Nghi cười lớn nói: "Sau này con tiếp xúc với vị Tạ nhị tiểu thư này nhiều hơn, có thể sẽ có phát hiện mới."
"Phát hiện cái gì?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Đường Thư Nghi vỗ vỗ đầu con bé, "Có một số chuyện, tự mình phát hiện ra mới thấy thú vị."
Dựa theo thói quen của kiếp trước, nàng thích quan sát từng chút cử chỉ từng chút biểu tình của mọi người, bởi vì những biểu hiện nhỏ bé này luôn luôn có bộc lộ rõ nhất khí chất và mục đích thật sự của một người. Mà vị Tạ nhị tiểu thư này, tương lại có khả năng trở thành nhi tức phụ của nàng, Đường Thư Nghi càng quan sát cẩn thận hơn.
Sau đó nàng phát thú vị phát hiện ra, sự đoan chính của vị Tạ nhi tiểu thư này rất có khả năng là giả vờ. Nhưng chuyện này cũng không sao, yêu cầu của thời cổ đại đối với nữ tử là đoan trang hiền thục, để đạt được tiêu chuẩn này, giả vờ một chút cũng không sao.
Không nói người khác, Nhị tẩu Đường nhị phu nhân của nàng, bây giờ mỗi ngày đều đau đầu, tính khí của Đường An Lạc quá hiếu động nhưng lại chẳng biết giả đoan trang.
Bên này, Tạ nhị phu nhân trở về Tạ phủ, bước vào viện của mình, thấy Tạ nhị gia đang ngồi trong tiểu hoa sảnh uống trà. Đi tới ngồi bên cạnh hắn nói: "Nhị gia của ta, chàng không thể nói với ta, lão đại gia vì sao muốn liên hôn với phủ Vĩnh Ninh hầu, còn chỉ đích danh muốn Tiêu Nhị?"
Tạ nhị gia rót một chén trà, đặt trước mặt nàng ấy, "Nàng yên tâm."
Nhị phu nhân hừ một tiếng: "Trong lòng ta rối bời, làm sao có thể yên tâm?"
Tạ nhị gia dựa vào ghế gấm, bộ dáng nhàn nhã nói, "Nàng đã từng nghe nói, Tạ gia ta vì lợi ích mà đẩy nữ nhi vào hố lửa?"
Tạ nhị phu nhân suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu.
Tạ nhị gia lại nói: "Phủ Vĩnh Ninh hầu thế nào, Tiêu Nhị thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ. Còn về chuyện kế hoạch của chúng ta, nàng không cần nghĩ quá nhiều, chẳng qua chỉ vì sự lâu dài của của gia tộc, nhiều một quân cờ mà thôi."
Tạ phu nhân thở dài: "Nhưng ta thấy Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, không nhiệt tình với chuyện liên hôn với chúng ta."
Tạ nhị gia xua tay: "Không đáng ngại, nàng qua lại bình thường với nàng ấy là được."
Tạ nhị phu nhân vẻ mặt không tán thành, "Làm sao không đáng ngại? Phủ Vĩnh Ninh Hầu là Hầu phu nhân làm chủ, nàng không đồng ý, chuyện liên hôn này sao có thể thành?"
Tạ nhị gia nhìn nàng ấy, mỉm cười: "Phu nhân, đừng lừa ta nói chuyện, có một số việc bây giờ không thể nói."
"Nói một chút thì sao?" Tạ nhị phu nhân hỏi.
Tạ nhị gia cầm chén trà lên, không trả lời lời nàng ấy. Tạ nhị phu nhân hừ một tiếng, dù sao nàng ấy cũng không thể mơ mơ hồ hồ gả khuê nữ đi.
.........
Hoàng đế muốn từ trong tông thất tìm một hài tử quá kế cho Tiêu Dao Vương đã chết, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp Thượng Kinh. Nhưng chuyện này, mọi người cũng chỉ coi là đề tài nói chuyện, những người thực sự quan tâm đ ến chuyện này cũng là người của Hoàng thất, dù sao đó cũng là tước vị thân vương.
Tông thất sống ở Thượng Kinh bắt đầu rục rịch di chuyển, dự định dẫn hài tử của mình đến phủ Tiêu Dao Vương, tiếp xúc với Thái phi một chút, chơi bài tình cảm. Nhưng cửa lớn phủ Tiêu Dao Vương đóng chặt, truyền với bên ngoài, thân thể Gia Thư thái phi không khoẻ, không tiện tiếp khách.
Hoàng thượng biết chuyện này, tức giận khiển trách những người đó, sau đó mọi người liền yên lặng.
Mười ngày sau, những tông thất ở đất phong cũng mang hài tử đến Thượng Kinh. Hoàng đế đang ở ngự thư phòng, xem tình hình hài tử mà các tôn thất trình lên, bên dưới còn ngồi vài vị đại thần nội các.
Hoàng đế gạt thứ tử sang một bên, nói: "Thứ tử nhất định không thể làm nhi tử cho Lục đệ của trẫm."
"Hoàng thượng anh minh."
"Hoàng thượng và Vương gia huynh đệ tình thâm!"
......
346
Vài vị đại thần nịnh nọt một hồi, bọn họ biết Hoàng thượng rất thích nghe những lời như y và Tiêu Dao Vương huynh đệ tình thâm.
"Ta tìm hài tử quá kế cho Lục đệ, một là muốn nó có con cháu, hai là có người phụng dưỡng Thái phi." Hoàng đế đặt sổ con trong tay xuống, nói: "Trẫm muốn tổ chức một yến hội, tông thấn và các đại thần đều tham gia. Đến lúc đó, các vị ái khanh xem xét một chút, hài tử nào thích hợp quá kế."
Vài vị quan nội các nghe y nói vậy thì sững người, thật ra chuyện này là chuyện trong nội bộ tông thất, tông thất đóng cửa tự mình quyết định là được rồi, cũng chẳng có quan hệ gì lớn với triều chính. Cho tới bây giờ, Hoàng đế gọi bọn họ tới đây, bọn họ đều cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Đương nhiên, y là Hoàng thượng, cho nên y nói cái gì chính là cái đó. Chỉ là luôn cảm thấy, Hoàng thượng đối xử với Tiêu Dao Vương quá tốt, mà loại lòng tốt này quá công khai.
Tại sao Hoàng thượng lại đối xử tốt với Tiêu Dao Vương đã chết như vậy?
Đầu óc của vài vị đại thần nhất thời suy nghĩ trăm ngàn.
"Hoàng thượng rất hậu đãi Vương gia và Thái phi, Vương gia ở bên kia nhất định có thể nhắm mắt." Tề Lương Sinh nói: "Chỉ là, vài vị hoàng tử có thể tham gia?"
Hoàng thượng nghe hắn nói vậy thì cau mày, sau đó nói: "Đương nhiên, nếu Thái phi nhìn trúng ai trong số bọn nó cũng là phúc khí của bọn nó."
Một vị quan nội các nghe y nói như vậy, vội vàng nói: "Hoàng thượng hào phóng với Tiêu Dao Vương, không ai bì nổi."
Hoàng đế xua tay, "Trẫm đau lòng Lục đệ tuổi trẻ đã đi sớm."
........
Rất nhanh, chuyện Hoàng thượng tổ chức yến hội trong cung, tìm hài tử quá kế cho Tiêu Dao Vương, quan viên nhị phẩm trở lên đều phải dẫn gia quyến tới tham tham gia đã truyền khắp Kinh thành.
Khoảng thời gian gần đây, Đường Thư Nghi không liên hệ với Thất hoàng tử trong cung, không biết tình hình hiện tại của cậu bé, nhưng nàng tin tưởng hài tử đó sẽ bắt lấy cơ hội này. Nàng cũng đặc biệt đến phủ Đường Quốc Công một chuyến, Đường Quốc Công nói với nàng, chỉ cần Thất hoàng tử hợp tác, sẽ không có vấn đề gì lớn, nàng mới yên tâm hơn nửa.
Trước yến hội, Đường Thư Nghi gọi Tiêu Ngọc Châu, Đường An Lạc và Tiết Oánh đến chỗ mình, lại căn dặn bọn họ, lần này cho dù trời có sập xuống, bọn họ cũng không thể rời khỏi yến hội, không thể dời khỏi tầm nhìn của trưởng bối.
Ba người họ khi tham dự yên hội, thường ngồi chung với nhau, cho nên Đường Thư Nghi cùng gọi ba người đến dặn dò.
Ba người Tiêu Ngọc Châu đều nghiêm túc gật đầu, bọn họ vẫn còn nhớ chuyện cung yến lần trước, bọn họ nhất định không dám chạy lung tung nữa.
Tuy nhiên, cho dù ba người đều đã đảm bảo, Đường Thư Nghi vẫn không hoàn toàn yên tâm, ngày yến hội nàng quyết giữ ba người bên người mình. Không chỉ nàng, Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân, cùng với mẫu thân của Tiết Oánh Tiết đại phu nhân, cũng luôn để mắt đến họ.
Lần trước Tiêu Ngọc Châu gặp nguy hiểm trong cung yến, thực sự khiến họ sợ muốn chết.
Bên phía Thất hoàng tử, sáng sớm hôm nay liền có một thái giám bên phía Hoàng đế đi tới, nhìn cậu bé thay y phục gọn gàng vừa vặn, nhưng cậu bé quá gầy, y phục quá vừa vặn, làm cho cậu bé càng lộ vẻ gầy gò.
Thái giám thấy vậy lông mày càng nhíu chặt hơn, nhưng cũng không còn cách nào, nếu mặc y phục quá rộng, lại trông giống như cậu bé mặc y phục của người khác, khiến người ta càng thấy Hoàng đế bạc đãi Thất hoàng tử.
"Cứ như vậy đi." Thái giám nói.
Không như vậy thì có thể thế nào? Cũng không thể dán thêm thịt lên người cho cậu bé, lại nói hắn ta cũng không có bản lĩnh đó!
Thất hoàng tử giật giật y phục, bộ dáng như không biết làm sao. Thái giám đi tới trước mặt cậu bé, hơi cong lưng nói: "Thất điện hạ, hôm nay là ngày Hoàng thượng chọn hài tử quá kế cho Tiêu Dao Vương, ngài cứ coi như đi cho có lệ, đến lúc đó ngài đừng ăn nói hành động lung tung là được rồi."
Đây là những lời trước khi hắn ta đến đây, Tiêu Khang Thịnh dặn dò bảo hắn ta nói với Thất hoàng tử. Hoàng thượng sợ nhi tử này làm mất mặt, không muốn cậu bé lộ diện trước mặt mọi người, nhưng y đã nói trước triều thần, để cho tất cả nhi tử đều tham gia. Hoàng thượng là người thích giữ thể diện, lời đã nói ra, không thể tát mặt chính mình.
Lý Cảnh Tập nghe hắn ta nói vậy thì mím môi không nói gì, lão thái giám thấy vậy vội vàng nói: "Yên tâm yên tâm, Thất điện hạ của chúng ta là người ngoan ngoãn nhất."
Thái giám lại nhìn Lý Cảnh Tập, thấy cậu bé cúi đầu bộ dáng ngốc nghếch ngờ nghệch, trong lòng cảm khái, tốt xấu gì cũng là hoàng tử, lại trở thành dàng vẻ như này. Hắn ta phất phất tay: "Điện hạ đi theo nô tài đi."
"Vâng." Lão thái giám trả lời, sau đó kéo Lý Cảnh Tập đi theo phía sau thái giám kia.
Đi được một lúc, từ xa đã nhìn thấy nghi trượng của Hoàng hậu và vị nương nương đi tới, vài người vội vàng dừng lại bước chân, chờ Hoàng hậu và vài vị phi tử đi qua. Nhưng càng đến gần, Hoàng hậu lại bảo người dừng lại, sau đó nhìn Lý Cảnh Tập nói: "Đây là Tiểu Thất?"
Thái giám bên người Hoàng đế cười đáp: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, chính là Thất điện hạ."
Hoàng hậu quay đầu nhìn Lý Cảnh Tập một lát, sau đó vẫy tay gọi cậu bé: "Đến, để bổn cung xem thử."
Lý Cảnh Tập cúi đầu không dám bước tới, lão thái giám không còn cách nào khác, kéo cậu bé đến gần Hoàng hậu, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Lý Cảnh Tập ngơ người, sau đó hành lễ một cách chẳng đâu vào đâu, giọng nhỏ như muỗi nói: "Thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu thở dài: "Hài nhi đáng thương."