Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

157

Mẫu tử hai người trầm mặc suốt cả đoạn đường trở về Hầu phủ, trên người Tiêu Ngọc Thần có thương tích, Đường Thư Nghi dù tức giận nhưng cũng lo lắng cho hắn, bèn cùng hắn tới Thanh Phong Uyển.

“Mẫu thân, con không sao, ngài trở về nghỉ ngơi đi.” Tiêu Ngọc Thần tuy nói vậy nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ ấm áp khi được quan tâm.

Đường Thư Nghi lại nhịn không được cười: “Ta cũng đã lâu không có tới viện của con, đi thử xem sao.”

Tiêu Ngọc Thần gật đầu, cảm thấy vết thương trên người không còn đau như vậy nữa.

Liễn kiệu của hai người đã tới Thanh Phong Uyển, mới vừa đi vào thì đã có một nữ tỳ dung mạo thượng giai đi tới, nhìn thấy máu trên người Tiêu Ngọc Thần, nữ tỳ lập tức xông tới, mắt ngân ngấn nước: “Công tử, ngài bị làm soa vậy? Sao lại bị thương thành thế này?”

Nàng ta vừa lo lắng vừa đau lòng, trong mắt ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần thì không còn ai khác, kể cả Hầu phu nhân như Đường Thư Nghi cũng vậy. Những hạ nhân khác trong viện đều hành lễ với Đường Thư Nghi, Tử Lăng thì vẫn còn đứng trước mặt Tiêu Ngọc Thần khóc lóc.

“Tử Lăng.” Trường Phong nhẹ nhàng gọi Tử Lăng, ý muốn nhắc nàng ta hành lễ với Hầu phu nhân, nhưng Tử Lăng vẫn một lòng hướng về Tiêu Ngọc Thần, căn bản không nghe lọt lời hắn nói, càng không hiểu được ý tốt của hắn.

“Tử Lăng, quy củ của ngươi đâu mất rồi.” Lúc này Tiêu Ngọc Thần lại lên tiếng, Tử Lăng lúc này mới ý thức được Hầu phu nhân cũng ở đây. Nàng ta mới vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi.”

Đường Thư Nghi nhàn nhạt nhìn nàng ta, không nói một lời, lập tức bước vào phòng. Trường Minh đỡ Tiêu Ngọc Thần đi theo phía sau, Trường Phong liếc mắt nhìn Tử Lăng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, bước theo vào phòng, Tử Lăng vẫn quỳ ở đó.

Đường Thư Nghi không lên tiếng, nàng ta không dám đứng dậy.

Tiêu Ngọc Thần đi thay y phục, Đường Thư Nghi sai người đi mời đại phu đến kiểm tra cho hắn, sau đó ngồi tại chỗ uống trà. Trong đầu suy nghĩ tình hình hạ nhân trong viện Tiêu Ngọc Thần.

Đại gia công tử tất nhiên có không ít hạ nhân hầu hạ. Gia đinh, tỳ nữ, thô sử,…tất nhiên không thiếu, cộng lại cũng phải hơn ba mươi người, nhưng thiếp thân chỉ có bốn người. Hai gia đinh và hai tỳ nữ thiếp thân.

Hai nô bộc của Tiêu Ngọc Thần thì không cần phải nói, Đường Thư Nghi thường xuyên gặp mặt, dù sao Tiêu Ngọc Thần đi đâu cũng mang theo bọn họ, đến Thế An Uyển cũng vậy.

Hai tỳ nữ bên người hắn một là Tử Lăng đang quỳ ngoài kia, người còn lại là Tử Nguyệt. Tử Nguyệt mấy tháng trước đã thành thân với nhi tử của một quản sự, sau khi thành thân tất nhiên sẽ không đến hầu hạ nữa, tỳ nữ thiếp thân chỉ còn lại một mình Tử Lăng.

Nguyên thân vốn dĩ muốn tìm thêm cho Tiêu Ngọc Thần một tỳ nữ thiếp thân nữa nhưng lại bị chuyện kia trì hoãn, sau đó nàng lại xuyên tới đây.

Đường Thư Nghi không biết Tiêu Ngọc Thần và Tử Lăng có loại quan hệ đó hay không, dù sao ở thời cổ đại này, tỳ nữ thiếp thân của công tử đại gia đa số đều được xem là thông phòng. Trước kia nàng cảm thấy Tiêu Ngọc Thần chỉ tâm tâm niệm niệm Cầm muội muội của hắn, hẳn là sẽ không phát sinh quan hệ với nữ tử khác.

Nhưng hôm nay nghe được mấy lời của hắn, nàng cảm thấy bản thân vẫn chưa thật sự hiểu nam nhân cổ đại. Tư tưởng tam thê tứ thiếp đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ, cho dù là có người khiến bọn họ yêu đến chết đi sống lại thì bọn họ vẫn có thể phát sinh quan hệ với nữ tử khác.

Là một người sống ở thời hiện đại hơn ba mươi năm, chuyện nữ nhân này dù nàng không thể tiếp thu thì cũng không có cách nào thay đổi. Nhưng, Tử Lăng này...

Nàng đang suy từ thì Tiêu Ngọc Thần đã thay xong y phục bước ra. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt nhưng tinh thần cũng không tồi. Lúc này, đại phu cũng tới, lại kiểm tra cho hắn, nói miệng vết thương tuy không cạn nhưng cũng không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng là được.

Đại phu kê đơn xong bèn rời đi, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Thần: “Hôm qua ta gặp ngoại công của con, ông ấy nói mấy người nữa sẽ đưa con đến bái phỏng Phương đại nho. Hiện tại con đang có thương tích trong người, chờ thân thể con tốt lên rồi nói sao.”

Tiêu Ngọc Thần cảm động: “Mấy ngày này nhi tử chắc chắn sẽ chăm chỉ đọc sách.”

Hắn cũng không ngờ Đường Thư Nghi tới thư viện Thượng Lâm lại có thể giải quyết được nguy cơ tổn hại thanh danh của hắn mà còn tranh thủ cho hắn cơ hội được Phương đại nho dạy dỗ.

“Hiện tại trên người còn thương tích, đừng quá hao tổn tinh thần.” Đường Thư Nghi nói: “Lúc trước con đã nói, học đi đôi với hành. Con đọc số sách vở đó không chỉ để ứng phó khoa khảo, ngâm thơ làm phú mà là để sau này dùng trên quan trường, chính trị mưu lược cũng được, quản lý dân sinh cũng tốt. Con phải ngẫm lại cho kỹ, những thứ con học kia phải vận dụng thế nào cho hiệu quả.”

Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu.

Đường Thư Nghi lại nói: “Ta nghĩ nếu con có thể làm được chuyện học đi đôi với hành thì khoa khảo sách luận hẳn là không khó khăn.”

Tiêu Ngọc Thần cảm giác như đã thông tỏ, hắn lại nghiêm túc gật đầu: “Nhi tử đã rõ.”

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, lại nói: “Tử Lăng kia...”

“Nàng ta bất kính với mẫu thân, tùy mẫu thân trách phạt.” Tiêu Ngọc Thần không chút do dự nói.

Đường Thư Nghi quay đầu nghiêm túc nhìn hắn, muốn nhìn nét mặt của hắn để xem hắn và Tử Lăng có phát sinh quan hệ không, nhưng lại không nhìn ra được gì. Chột dạ sẽ biểu hiện ra ngoài, nhưng Tiêu Ngọc Thần phát sinh quan hệ với Tử Lăng cũng sẽ không chột dạ vì với hắn đó là chuyện đương nhiên.

“Con và Tử Lăng, có từng... có từng...”

Đường Thư Nghi nói không thành lời nhưng Tiêu Ngọc Thần lập tức hiểu ra. Hắn đỏ mặt, vội vàng nói: “Không có, đang là lúc giữ hiếu, sao nhi tử có thể làm chuyện đồi bại như vậy.

Đường Thư Nghi bừng tỉnh, sao nàng lại quên mất cổ đại phải giữ đạo hiếu, ba năm phu thê không thể cùng phòng, đương nhiên ngủ cùng nha hoàn cũng không được. Nàng ho nhẹ, nói: “Là ta nghĩ nhiều.”

“Hôm nay chuyện ta để Ngô nhị tiểu thư đả thương con không chỉ là để cho nàng ta xả giận, mà là bản thân con chịu đau thì mới nhớ được sai lầm của mình đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào.” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần, nghiêm túc nói: “Tình cảm nam nữ, nếu thật sự tâm đầu ý hợp, khích lệ nhau cùng tiến bộ tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu có một bên chỉ yêu quyền thế địa vị, lại ích kỷ, không biết sợ hãi, hai người đương nhiên không có kết quả tốt. Con am hiểu kinh thư, tất nhiên cũng biết trong lịch sử có bao nhiêu bậc đế vương vì mê luyến một nữ tử nào đó, hoang dâm vô đạo dẫn tới hiện thực tàn khốc. Trong lịch sử, cũng có những gương nữ nhi đức độ, giúp ích rất nhiều cho nam nhân nhà mình. Mà nữ tử bên cạnh con là người như thế nào?”

Đường Thư Nghi nói xong bèn đứng lên: “Chính con tự ngẫm lại đi. Tự cổ chí kim, có ai đạt được thành tựu mà lại sa lầy vào chuyện tình ái?

Nàng cất bước đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần nắm chặt nắm tay, đứng dậy tiễn nàng. Đường Thư Nghi xua tay bảo hắn ở trong phòng không cần ra ngoài, bên ngoài lạnh, nhưng Tiêu Ngọc Thần đưa nàng ra cửa. Tử Lăng vẫn còn quỳ bên ngoài, gương mặt đã lạnh thành màu xanh tím.

“Đứng lên đi.” Đường Thư Nghi nhàn nhạt ném xuống một câu rồi lập tức rời đi. Thúy Vân tiến lên, muốn để nàng ngồi kiệu về nhưng lại bị Đường Thư Nghi cự tuyệt. Chỉ mấy bước thế này mà cũng ngồi kiệu thì thân thể này của nàng cũng đừng mong tốt lên.

Trong Thanh Phong Uyển, Tiêu Ngọc Thần nhìn Tử Lăng đang quỳ dưới đất kéo vạt áo của hắn khóc thút thít, thờ ơ nói: “Ngươi không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa.”

158

Tử Lăng nghe Tiêu Ngọc Thần nói xong thì càng khóc bạo hơn. Nàng ta vừa khóc vừa nói: “Đại công tử, lúc đó nô tỳ thấy ngài cả người đầy máu, sao còn lo được chuyện khác, đại công tử, nô tỳ đều là vì ngài, hu hu hu...”

Tử Lăng khóc không thành tiếng, Tiêu Ngọc Thần không hề thay đổi sắc mặt, trong đầu lại là nghĩ đến tình cảnh ở Trương gia, Trương ngũ công tử cả người đầy máu nằm trên cáng, Ngô Tĩnh Vân quỳ gối bên cạnh hắn ta khóc rống và những lời Đường Thư Nghi vừa nói.

Đúng vậy, tự cổ chí kim, có mấy ai công thành danh toại mà lại sa vào lưới tình đến mức mất kiểm soát? Không có, một người cũng không có.

Lúc trước hắn cũng không cho rằng bản thân trầm mê trong ái tình, chỉ là vận mệnh của Cầm muội muội nhiều chông gai, cần hắn giúp đỡ mà thôi. Nhưng hiện tại ngẫm lại, những chuyện hắn làm trong mắt người khác không phải đều là chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngu xuẩn hay sao?

Càng nghĩ hắn càng thấy lạnh người, vết thương trên vai nhói lên, hắn không nhịn được cười khổ, mẫu thân nói đúng, chỉ có bản thân chịu đau thì mới nhớ kỹ những chuyện mình đã làm sai.

Cúi đầu nhìn Tử Lăng còn đang thút thít, hắn lại nói: “Ngươi hầu hạ ta mấy năm, cũng coi như có chút tình cảm, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói. Từ nay về sau không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa.”

“Đại công tử!” Tử Lăng thê lương kêu lên, nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại như vậy. Rõ ràng, nàng ta được sắp xếp đến hầu hạ bên người đại công tử, không phải là để làm thông phòng của đại công tử sao?

Nhưng Tiêu Ngọc Thần lại không để ý tới nàng ta, chỉ nói: “Nghĩ kỹ muốn cái gì thì tới nói với ta.”

Nói xong, hắn nhanh chóng trở về phòng, Tử Lăng quỳ rạp dưới đất khóc thất thanh.

“Thật ra như vậy cũng khá tốt.” Trường Phong ngồi xổm xuống bên cạnh Tử Lăng nói: “Gả chồng như Tử Nguyệt không tốt hơn làm thông phòng của đại công tử sao?”

Tử Lăng ngẩng mặt, buồn bã nói: “Làm sao ngươi hiểu được tình cảm của ta dành cho đại công tử?”

Trường Phong tự giễu cười một cái: “Ừ, hiện tại ta đã rõ.”

Nói xong hắn đứng lên rời đi, Trường Minh nói đúng, đây là một người có liều mạng cũng phải leo lên chỗ cao, loại người như vậy hắn làm sao mà bắt được.

...

Bên này, Đường Thư Nghi đã về Thế An Uyển, từ đằng xa đã thấy gia đinh Thạch Mặc của Tiêu Ngọc Minh đang đứng chờ ngoài cổng viện. Nhìn thấy nàng, Thạch Mặc vội vàng hành lễ. Đường Thư Nghi dừng lại nhìn hắn: “Chủ tử nhà ngươi có gì muốn nói với ta?”

“Phu nhân, nhị công tử nói ngài ấy đã suy nghĩ cẩn thận.” Thạch Mặc khom lưng, trên mặt mang theo ý cười, Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, trong lòng thầm nhủ chủ tử thế nào thì nô tài thế đó.

“Nếu hắn nó đã nghĩ kỹ thì bảo nó tới đây nói với ta xem nó đã nghĩ kỹ cái gì.” Đường Thư Nghi nói.

Thạch Mặc nghe xong thì rất vui mừng, hành lễ với Đường Thư Nghi rồi nói: “Nô tài lập tức thông báo cho nhị công tử.”

Hắn nhấc chân chạy về phía từ đường, Đường Thư Nghi nhìn theo bóng dáng của hắn, không nhịn được cười. Vừa vào phòng ngồi xuống thì Triệu quản gia lại tới, nói buổi lâm triều sáng nay đã xảy ra chuyện: “Lê Ngự sử tố Ngô đại nhân một sớ, nói ông ta dung túng gia quyến cho vay nặng lãi. Hoàng thượng nghe xong bèn nói ông ta tới việc nhà cũng quản không được thì chắc làm việc cũng chẳng ra gì, bảo ông ta ở nhà phản tỉnh hai tháng.”

Đường Thư Nghi nghe xong, cười lạnh: “Một người chỉ biết ba phải thì tất nhiên không làm nên chuyện.”

Lúc này Triệu quản gia lại nói: “Nghe nói thời điểm này là lúc mấu chốt để ông ta thăng chức, nhưng bây giờ xem như không còn cơ hội nữa rồi.”

Đường Thư Nghi lại cười lạnh: “Người như ông ta mà lên chức thì cũng là gây họa cho bá tánh.

Ngô Tĩnh Vân hình thành tính cách cực đoan như vậy chủ yếu là do Ngô Quốc Lương. Nhưng đây là chuyện nhà người ta, nàng cũng chỉ than thở vậy thôi. Triệu quản gia bẩm báo xong đã rời đi, một lúc sau Tiêu Ngọc Minh được hai nô bộc đỡ lấy, khập khiễng đi tới.

“Nương, con đói bụng.”

Đường Thư Nghi: “...”

Thật là hết chỗ nói, cứ gặp nương là thấy đói sao? Tuy nghĩ vậy nhưng Đường Thư Nghi vẫn sai Thúy Vân đến phòng bếp lấy cho hắn một ít thức ăn.

“Nếu đã suy nghĩ cẩn thận thì mau nói xem đã nghĩ được gì rồi?” Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Minh ngồi thẳng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Con không phải người có thiên phú học tập, thư viện kia không đi nữa cũng được. Sau này con sẽ luyện võ thật tốt.”

Đường Thư Nghi: “... Chỉ như vậy?”

Kiểm điểm như vậy cũng quá đơn giản rồi.

Nhưng Tiêu Ngọc Minh lại không thấy vậy, hợp lý hợp tình nói: “Con nghĩ như vậy đấy.”

Đường Thư Nghi nhìn dáng vẻ tự cho là đúng và ánh mắt giảo hoạt kia, bỗng nhiên bật cười. Tiểu hài nhi muốn so tâm kế với nàng sao, thật đúng là tự mình tìm ngược!

Nàng nâng chung trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: “Ừ, ta cảm thấy ở nhà luyện võ cũng tốt.”

Tiêu Ngọc Minh gật đầu, trước đây luyện võ vào buổi sáng và buổi tối mỗi ngày, thời gian còn lại đều đến thư viện đọc sách. Hiện tại không cần đến thư viện nữa, chẳng phải sẽ có nhiều thời gian chơi hơn à?

Tuy nghĩ như vậy nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài, vô cùng nghiêm túc nói: “Nương, con nhất định sẽ luyện đàng hoàng mà.”

Đường Thư Nghi cũng rất nghiêm túc: “Nương tin tưởng con. Như vậy đi, lát nữa con tìm Ngưu sư phó bàn bạc kế hoạch tập luyện đi.”

Đầu óc Tiêu Ngọc Minh nhất thời không kịp phản ứng: “Kế hoạch gì?”

Đường Thư Nghi: “Sau này con ở nhà chuyên tâm luyện võ, tất nhiên phải có kế hoạch rõ ràng a. Ví dụ, buổi sáng mấy giờ rời giường bắt đầu tập luyện, giờ nào nghỉ ngơi, buổi sáng luyện mấy canh giờ, buổi chiều luyện mấy canh giờ, luyện cái gì, mất bao nhiêu thời gian mới có kết quả. Ta cũng không hiểu mấy thứ này, con đi thương lượng với Ngưu sư phó, lập xong kế hoạch thì đưa đến cho ta xem là được.”

Nàng nói xong lại nhìn Tiêu Ngọc Minh thở dài, bộ dáng nhà ta có nhi tử trưởng thành rồi: “Con có thể nghĩ thông khiến nương rất vui mừng. Hôm qua ngoại công còn con nói sẽ tìm cơ hội đưa con vào cấm vệ quân hoặc là đại doanh kinh giao, tiền đồ sau này cũng không tồi. Ta nghĩ con ta thông minh lại kiên trì như vậy, nỗ lực một phen chắc chắn sẽ rất ưu tú. Đến lúc đó, lại đưa con tới chỗ Hướng đại tướng quân, hắn thấy con ưu tú như vậy, tất nhiên sẽ thích. Sau này con đi theo Hướng đại tướng quân, cùng hắn học tập rèn luyện, nói không chừng sau này con so với phụ thân con và Hướng đại tướng quân còn...”

“Nương!” Tiêu Ngọc Minh vội vàng hô to ngắt lời Đường Thư Nghi, không thể để nàng nói thêm gì nữa, còn nói thêm thì hắn có liều cái mạng này cũng không đáp ứng được kỳ vọng của nàng.

“Làm sao vậy?” Đường Thư Nghi “kinh ngạc” hỏi.

“Chỉ... chỉ là, làm việc gì cũng phải đi từng bước không phải sao.” Tiêu Ngọc Minh vắt hết óc nghĩ ra một câu như thế.

“À, đúng, là nương nghĩ quá xa.” Đường Thư Nghi nói: “Chúng ta đi từng bước một, lát nữa con tìm Ngưu sư phó làm kế hoạch đi. Con cũng không cần quá ép buộc bản thân, phải kết hợp luyện tập và nghỉ ngơi, nương tin tưởng con.”

Tiêu Ngọc Minh đau khổ nghĩ: Đến ta còn không tin tưởng chính mình đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK