Đường Thư Nghi trò chuyện với Thái phi một lúc, sau đó cùng nhau đi dạo quanh viện tử bên ngoài. Mặc dù trạch tử này từng thuộc về Tiêu Dao vương, nhưng sau khi xây dựng xong, Thái phi cũng chưa qua thăm lần nào, Đường Thư Nghi vừa hay cùng bà ấy đi xem cảnh sắc trong trạch tử.
Đi một lúc, ba người họ ngồi xuống bên một đình nghỉ mát, vừa thưởng thức phong cảnh vừa nói chuyện. Đường Thư Nghi nói mấy ngày trước đánh mã điếu với mấy vị phu nhân, sau đó làm như vô tình nói: "Trương phu nhân nói, lần trước trong cung yến nhìn thấy Thất hoàng tử, gầy đến trơ xương, y phục ngắn đến mức không che nổi chân."
Thái phi nghe nàng nói vậy, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Có phải là hài tử của Minh phi không?"
Đường Thư Nghi gật đầu: "Hình như là như vậy, nói đến cũng đáng thương, lúc Minh phi mất hắn mới được mấy tuổi."
Thái phi ừm một tiếng không tiếp lời, Đường Thư Nghi tự nhiên không nhắc đến nữa, lại nói đến những chuyện khác.Vui chơi một buổi sáng, bữa trưa cũng ăn ở hội quán.
Trong bữa ăn, Thái phi vẫn luôn chú ý đến Tiêu Ngọc Châu, thấy con bé thích ăn gì, liền nói khi nào con bé đến Vương phủ sẽ làm cho con bé ăn. Tiêu Ngọc Châu không ngại ngùng, trực tiếp cười nói vâng, Thái phi càng vui vẻ hơn.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, Thái phi chuẩn bị rời đi, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu tiễn bà ấy ra cổng. Thái phi kéo Tiêu Ngọc Châu, không nỡ nói: "Hai ngày nữa nhất định phải qua Vương phủ."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, nói: "Thái phi ngài làm mã đề cao cho tiểu nữ ăn."
"Được rồi, nhất định làm cho cháu."
Trên mặt Thái phi nở nụ cười lên xe ngựa, mãi đến khi đi xa nụ cười vẫn còn đó. Bà ấy nói với ma ma ngồi đối diện: "Tuổi lớn rồi liền thích hài tử, thấy hài tử Ngọc Châu kia ta lại thấy vui."
Trên mặt ma ma cũng treo nụ cười, "Vậy bảo quận chúa thường xuyên đến Vương phủ."
Thái phi nghe ma ma nói vậy thì thở dài: "Hôm nay ta thăm dò Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, muốn nhận Ngọc Châu làm tôn nghĩa nữ, nhưng nàng không tiếp lời lời ta. Nàng vẫn còn quá nhiều băn khoăn! "
"Vừa nãy, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhắc tới Thất hoàng tử, lão nô cảm thấy, nàng chắc hẳn không chỉ là thuận miệng." Ma ma nói.
Thái phi cau mày trầm tư một hồi: "Lần trước Ngọc Châu gặp nạn trong cung, nói là được người cứu, nhưng không biết người cứu mình là ai, chẳng lẽ là Thất hoàng tử sao?"
Ma ma cũng có vẻ trầm tư, "Có khả năng."
Thái phi trầm mặc một hồi, sau đó cười lạnh: "Nếu thật sự muốn quá kế, Tiểu Thất này cũng không phải là không được, lát nữa phái người nhìn hài tử đó."
Ma ma vâng một tiếng.
........
Đường Thư Nghi nhắc đến Thất hoàng tử với Thái phi, tất nhiên không phải ngẫu nhiên. Lý do nàng nói như vậy, một là muốn thăm dò một chút Tiêu Dao vương có thực đúng là chưa chết hay không. Nếu vua Tiêu Dao vương chưa chết, Thái phi chắc chắn sẽ không tìm hài tử quá kế cho hắn. Dù sao tuổi của Tiêu Dao vương cũng không lớn lắm, nếu muốn có con cháu, tự mình sinh là được.
Một lý do khác chính là, nếu Thái phi thật sự muốn tìm hài tử quá kế cho Tiêu Dao vương, là cơ hội cho Thất hoàng tử. Mặc dù nói, chỉ cần là Hoàng tử đều có khả năng kế thừa hoàng vị, nhưng một hoàng tử ở lãnh cung không có chút ủng hộ nào, muốn kế thừa hoàng vị, không phải chuyện độ khó bình thường.
Nếu Thất hoàng tử quá kế cho Tiêu Dao vương, ít nhất ăn mặc, đọc sách cũng không phải là vấn đề, chưa kể cậu bé có thể kế thừa tước vị thân vương, chẳng phải tốt hơn nhiều so với ngày tháng sống trong lãnh cung sao?
Đương nhiên, nếu quá kế cho Tiêu Dao vương, cũng không phải không có khả năng kế thừa hoàng vị, chỉ là độ khó cũng ngang nhau. Trừ khi những nhi tử khác của Hoàng đế đều chết, nhưng bây giờ Hoàng đế có năm nhi tử, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử.
Trước không nói đến những vị hoàng tử khác, vị Đại hoàng tử kia cũng không dễ chết như vậy. Đại hoàng tử nổi danh háo sắc, năng lực mọi phương diện tầm thường. Nhưng hắn ta có ngoại gia tốt, ngoại công là thái phó, vài vị cữu cữu cũng nắm đại quyền trong tay, bây giờ triều đình Đại Càn, mặc dù chưa đến mức một nhà thái phó độc đại, nhưng cũng là một phe cánh thế lực rất lớn, các Hoàng tử khác không thể sánh lại.
Mà trong sách, cuối cùng người làm Hoàng đế chính là Đại hoàng tử.
Nghĩ đến Đại hoàng tử, Đường Thư Nghi nheo mắt lại....
Rót chén trà nhấp một ngụm, gạt những suy đoán đó sang một bên, nàng nhớ vừa rồi khi nhắc đến Thất hoàng tử trước mặt Thái phi, nhưng Thái phi không tiếp lời nàng, nàng nhất thời không đoán được Thái phi có ý gì. Chỉ là, nàng cũng coi như tận lực rồi.
Hôm nay Thái phi còn thăm dò muốn nhận Ngọc Châu làm tôn nữ, nhưng trong tiềm thức nàng không muốn đồng ý nên nàng không tiếp lời bà ấy. Thái phi đột nhiên vô duyên vô cớ đối xử với bọn họ, mặc dù nàng có thể nhìn ra Thái phi không có ý đồ xấu, nhưng ý đồ chân chính là gì nàng lại không biết, cũng không để để nữ nhi của mình mạo hiểm.
Cho nên, ngày thường qua lại nhiều với Thái phi cũng không có gì, nhưng liên quan đến hài tử, liên quan đến lợi ích lớn, nàng vẫn sẽ thận trọng rồi lại thận trọng.
Lại ngồi trong "phòng làm việc" có cửa sổ lớn một lúc, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu về nhà. Nhưng đến cửa lớn hội quán, chuẩn bị lên xe ngựa, liền thấy xe ngựa của Trường Bình công chúa dừng lại cách đó không xa.
Nếu như đã gặp phải, nàng không thể giả vờ như không nhìn thấy, liền dẫn Tiêu Ngọc Châu đi qua. Vừa hay Trường Bình công chúa cũng xuống xe ngựa, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu hành lễ với nàng ta: "Công chúa bình an."
Trường Bình công chúa liếc nhìn hai mẫu nữ, hừ một tiếng nói: "Miễn lễ."
314
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đứng dậy, lại nghe Trường Bình công chúa nói: "Trong lòng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân còn thù oán bổn cung sao?"
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, "Sao công chúa lại nói như vậy?"
Trường Bình công chúa lại hừ một tiếng, "Tiểu nha đầu nhà ngươi suýt chút bỏ mạng trong cung, không phải ngươi nghi ngờ bổn cung sao?"
Đường Thư Nghi thật sự cạn lời, vị công chúa này thật sự rất thích nói thẳng!
"Công chúa nghĩ nhiều, thần thiếp hiểu rõ, lần đó công chúa cũng bị người khác lợi dụng." Đường Thư Nghi không muốn có thù oán với Trường Bình công chúa, vị công chúa này vốn dĩ không có ác ý với bọn họ.
"Coi như ngươi thông minh." Trường Bình công chúa nói rồi liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu, lấy một chiếc vòng tay phỉ thuý từ trên tay nàng ta xuống, có lẽ là vì cảm thấy một chiếc vòng tay không đủ, nàng ta lại tháo một miếng ngọc bội dương chi bạch ngọc trên thắt lưng xuống, đưa cho nha hoàn bên người, nói: "Tiểu cô nương nhà ngươi rất đáng yêu, bổn cung thích."
Nha hoàn cầm lấy vòng tay và ngọc bội, mỉm cười đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Châu, nhét đồ vào tay con bé. Tiêu Ngọc Châu quay đầu nhìn Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi gật đầu với con bé, Tiêu Ngọc Châu bước lên phía trước hành lễ với Trường Bình công chúa lần nữa, "Cảm tạ công chúa."
Trường Bình công chúa khẽ ừm một tiếng, lại nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ngươi chuẩn bị về phủ sao?"
Đường Thư Nghi cúi đầu: "Vâng."
"Sớm nghe nói hội quán này của ngươi rất tốt, bổn cung vẫn luôn đợi người mời bổn cung." Mặc dù Trường Bình công chúa nói như vậy, nhưng trên mặt cũng không có chút tức giận. Hôm nay nàng ta đến là để xoa dịu quan hệ với phủ Vĩnh Ninh hầu.
Đường Thư Nghi cũng hiểu ý của nàng ta, vội vàng nói: "Trách thần phụ, chủ yếu là thần phụ sợ công chúa không thích loại địa phương này."
"Vậy vào trong xem thử." Trường Bình công chúa vừa nói vừa đi vào trong, Đường Thư Nghi chỉ có thể dẫn Tiêu Ngọc Châu đi theo.
Người đến đều là khách, chưa kể là khách nhân không thiếu tiền như Trường Bình công chúa. Đầu tiên Đường Thư Nghi dẫn nàng ta đi vòng quanh nơi cảnh sắc đẹp đẽ trong trạch tử, sau đó lại đến phòng nghỉ ngơi, cùng phòng phẩm rượu thưởng vũ.
Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm, gác một chân, một tay cầm chén rượu, một tay đặt lên đầu gối gõ theo nhạc, bộ dáng đó muốn bao nhiêu hưởng thụ là có bấy nhiêu hưởng thụ, ánh mắt Trường Bình công chúa thẳng tắp. Nếu có một công tử ca trẻ tuổi tiêu soái ở bên cạnh, nàng ta sẽ càng ghen tị hơn.
Trường Bình công chúa cũng là một người thích hưởng thụ, nhưng ngay cả trong phủ công chúa, nàng ta cũng chưa bao giờ hưởng thụ thú vui như nam tử. Nàng ta dứt khoát giống Đường Thư Nghi, ngồi tư thế thoải mái nhất, đồng thời nàng ta còn nói với Đường Thư Nghi: "Nếu chỗ này của ngươi có thêm tiểu ca tiêu soái thì tốt rồi."
Đường Thư Nghi: "...... " Nàng cũng muốn tìm ít tiểu thịt tươi đến, nhưng mà thời đại không cho phép!
"Dù sao cũng không hợp nơi tao nhã." Đường Thư Nghi ngửa đầu lên uống một chén rượu.
Trường Bình công chúa cũng đặt chén rượu lên môi nhấp một ngụm, sau đó nói: "Khi nào ngươi đến trong phủ của bổn cung, bổn cung sắp xếp cho ngươi."
Đường Thư Nghi vội vàng xua tay: "Cảm tạ công chúa, nhưng ta không thích cái đó."
Trường Bình công chúa hừ một tiếng không nhắc đến chuyện này nữa, nàng ta cũng hiểu, Đường Thư Nghi không thể giống như nàng ta.
Một khúc nhạc kết thúc, vũ nữ lui xuống, Trường Bình công chúa vẫy tay bảo nha hoàn bà tử bên người đi ra ngoài. Đường Thư Nghi thấy vậy, biết nàng ta có chuyện muốn nói, cũng bảo Thuý Trúc Thuý Vân ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trường Bình công chúa thay đổi tư thế, nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Ngươi muốn kết hợp với Tề Lương Sinh sao?"
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó nói: "Sao công chúa lại nói như vậy?"
Trường Bình công chúa nhìn nàng cười lạnh một tiếng: "Tề Lương Sinh làm sư phu đại nhi tử ngươi, hội quán của ngươi hắn cũng đầu tư, nhi tử của hắn còn làm việc trong hội quán, này không phải đã rất rõ ràng rồi sao?"
Đường Thư Nghi không biết khóc hay cười: "Công chúa, thần phụ nhi nữ đều có, còn là cáo mệnh, trên không có cha mẹ chồng, dưới không có tiểu thiếp thứ tử thứ nữ làm phiền, còn có tiền tài tiêu xài cả đời cũng không hết, ngài nói thần phụ cớ gì tìm nam nhân gây thêm rắc rối cho mình?"
Trường Bình nghe nàng nói vậy nhất thời sững sờ, sau đó bật cười: "Quả thật, cẩn thận suy nghĩ, Tề Lương Sinh đúng là phiền toái."
Đường Thư Nghi: Ý ta không phải như vậy.
"Không ngờ ngươi lại sáng suốt như vậy." Trường Bình công chúa lại nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Thần phụ nghĩ công chúa mới là người sống một cách sáng suốt nhất."
Trường Bình công chúa nhướng mày, "Ồ? Ngươi nói xem."
Đường Thư Nghi: "Không quan tâm đ ến cái nhìn của người khác, chính mình muốn sống thế nào thì sống thế đó."
Trường Bình công chúa lại cười lớn, sau đó nâng chén rượu lên, "Bổn cung chỉ thấy, chỉ đến thế gian một lần, lão thiên gia lại cho ta thân phận địa vị tốt như vậy, ta tất nhiên không thể bạc đãi chính mình."
Nói xong nàng ta ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, Đường Thư Nghi cũng cầm ly rượu lên, uống cạn rượu bên trong, "Cho nên ta mới nói công chúa sáng suốt. Công chúa, cuộc sống của bây giờ của ngài trải qua tốt đẹp biết bao, cũng không cần tìm nam nhân chuốc thêm rắc rối cho mình."
"Ngươi nói đúng," Trường Bình công chúa đặt chén rượu lên bàn, "Tìm một phò mã, dù sao cũng cưới hỏi đàng hoàng, không thể không quan tâm đ ến mặt mũi của hắn, quả thật là một chuyện phiền phức."
Đường Thư Nghi không khỏi vui mừng, "Công chúa nói đúng."
.....