Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

185

"Các ngươi lại gây chuyện gì với phủ Vĩnh Ninh hầu sao?" Lương quý phi hỏi.

Lương nhị phu nhân không dám ngồi xuống, trực tiếp đứng đó trả lời, nói chuyện Lương Kiện An bảo Khương Văn Triết xúi giục Trường Bình công chúa nạp Tiêu Ngọc Thần làm nam sủng ra. Nghe xong lời này, Lương quý phi tức giận cầm lấy cái chén bên người, rầm một tiếng, đạp mạnh xuống đất.

"Ta đã nói với các ngươi rồi, đừng chọc giận phủ Vĩnh Ninh hầu nữa, sao các ngươi không nghe? Các ngươi cho rằng Tiêu Hoài chết rồi là có thể tuý ý bóp nhéo phủ Vĩnh Ninh hầu sao? Nếu thật sự là như vậy, các ngươi nhìn xem, toàn bộ Thượng Kinh, ngoại trừ các ngươi ra, ai dám vì Tiêu Hoài chết mà giẫm lên bọn họ?"

"Chuyện này.... chuyện này, ta lúc trước cũng không biết!" Lương nhị phu nhân cảm thấy mình rất oan uổng, chuyện này không liên quan gì đến nàng ta, quý phi dựa vào cái gì mà khiển trách nàng ta?

Nhưng lại nghe Lương quý phi nói: "Ngươi cho rằng ngươi rất oan uổng đúng không?"

Lương nhị phu nhân trầm mặc ngầm thừa nhận, Lương quý phi lại ném mạnh một chiếc chén đi, lần này trực tiếp đập vào trán Lương nhị phu nhân, máu lập tức chảy ra. Lương nhị phu nhân sửng sốt, nhưng nàng ta còn chưa kịp lên tiếng, Lương quý phi lại nói:

"Lương gia ta không thù không oán với phủ Vĩnh Ninh hầu, nếu không phải vì ngươi xúi giục, Lương gia ta sẽ kết loại thù này với phủ Vĩnh Ninh hầu sao?"

Nàng ta ngược lại không sợ phủ Vĩnh Ninh hầu, chỉ là nàng không có gốc rễ ở Thượng Kinh, cũng không cần đắc tội đến một thế gia quyền quý có gốc gác thâm hậu. Nhưng mà, chính vì nữ nhân này, xúi giục bọn họ kết tử địch với phủ Vĩnh Ninh hầu.

Bọn họ có thể đấu lại với nhân gia cũng tốt, lúc trước Tiêu Hoài còn sống, bọn họ đấu không lại, nhưng bây giờ Tiêu Hoài đã chết, vẫn như cũ đấu không lại.

"Còn ngươi nữa," Lương quý phi nhìn về phía Nhị hoàng tử, nghiêm giọng nói: "Ngươi có thù oán gì với Tiêu Hoài? Tại sao lại trở thành bộ dạng như thế này?"

Nhị hoàng tử nhớ lại quá trình ân oán giữa mình với Tiêu Hoài, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cũng không nhớ ra, hai người bọn họ rốt cuộc vì chuyện gì mà kết thù, điều này cho thấy chuyện cũng không lớn lắm.

Nhưng tại sao sau này không chết không thôi? Nhị hoàng tử không thể tự mình đưa ra câu trả lời, cuối cùng hắn ta chỉ có thể kết luận, có hận thù nhiều, dần dần biến thành không chết không thôi.

"Tiêu Hoài đã chết rồi, tự nhiên không cần phải lôi kéo. Nhưng chuyện đối đầu với phủ Vĩnh Ninh hầu, sau này cũng đừng làm nữa. Mặc dù Tiêu Hoài đã chết, nhưng vẫn còn Đường Quốc Công, vẫn còn những thuộc hạ của Tiêu Hoài, vẫn còn quân Tây Bắc, phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không dễ bắt nạt như vậy. Mà hiện tay xem ra, Vĩnh Ninh hầu phu nhân cũng không phải là loại người sẽ chịu ăn thiệt."

Lời của Lương quý phi là nói cho Nhị hoàng tử nghe, còn về Lương nhị phu nhân.... sau này còn có thể sống ở Thượng Kinh hay không còn khó nói. Chuyện lần này thế đến hừng hưng, nói không chừng còn phải bỏ tốt cứu xe.

Liếc nhìn Lương nhị phu nhân đang che trán, Lương quý phi lại nói: "Ngươi trở về đi, nói với tổ phụ của ngươi, nếu như đã lên cùng một con thuyền, liền không có khả năng xuống thuyền, chuyện lần này còn cần ông ấy phí nhiều tâm sức."

Lương nhị phu nhân nghiến chặt răng căm hận, nhưng không dám nói một từ. Giờ khắc này nàng ta hối hận rồi, lúc đầu tại sao vì khuôn mặt kia của Lương Kiện An mà gả cho hắn ta, ngoại trừ khuôn mặt đó ra, hắn ta hoàn toàn không thể so sánh với Tiêu Hoài.

Nàng ta căm hận rời đi, Lương quý phi nói với Nhị hoàng tử: "Mạnh gia vẫn còn hữu dụng, ngươi trở về trấn an bọn họ một chút. Lần này, chắc là không thể giữ được cữu cữu của ngươi...."

Nói đến đây, nàng ta thở dài một hơi, "Những năm qua hắn ta mặc dù gây ra không ít rắc rối cho ngươi, nhưng cũng giúp ngươi không ít chuyện, cho dù thế nào hắn ta chắc chắn sẽ không hại ngươi. Thượng Kinh nếu như không có cữu cữu ngươi, ngươi còn có thể tin ai?"

Nhị hoàng tử mím môi không nói, hắn ta thà rằng không có lòng trung thành này. Vị cữu cữu này đúng là rất biết gây chuyện.

Thấy hắn ta như vậy, Lương quý phi biết lần này thật sự không cứu được Lương Kiện An. Sau khi trầm mặc một lúc, nàng ta lại nói: "Mọi chuyện đến bây giờ, chúng ta cũng không thể hoàn toàn kiểm soát, ta tận lực khiến phụ hoàng ngươi lượng thứ cho ngươi nhiều hơn."

Nhị hoàng tử gật đầu, nghi trượng lớn nhất của hắn ta chính là mẫu thân được sủng ái, nếu không hắn ta căn bản không có tư tranh đấu với các hoàng tử khác.

.......

Bên phía phủ Vĩnh Ninh hầu, Đường Thư Nghi tỉnh lại, trời đã gần trưa. Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đã ở bên ngoài. Nàng gọi người dọn cơm lên, sau đó nói: "Các con qua thăm đại ca các con nhiều một chút, một người khi gặp khó khăn, là lúc cần người nhà nhất."

Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu gật đầu, thật ra bắt đầu từ tối hôm qua, bọn họ đã chú ý đến tình hình ở Thanh Phong Uyển. Biết tối hôm qua Tiêu Ngọc Thần lên cơn sốt cao, vốn nghĩ buổi trưa nay đến thăm hắn nhưng lại sợ làm phiền hắn nghỉ ngơi.

"Mấy ngày nay các con đừng đi ra ngoài, ở nhà đi." Đường Thư Nghi lại nói: "Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử có lẽ sẽ đánh nhau một thời gian, lúc này chúng ta phải khiêm tốn."

Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh lại gật đầu.

Lúc này Triệu quản gia đến báo tin, Liễu Bích Cầm và nha hoàn của nàng ta Hồng Nhi đã chết. Đường Thư Nghi nghe xong ừ một tiếng, sau đó nói: "Đi nói một tiếng với Ngọc Thần đi."

Chuyện phải đối mặt nên phải đối mặt.

Triệu quản gia thở dài, ra khỏi Thế An Uyển liền trực tiếp đi tới Thanh Phong Uyển, khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, hắn đang ngồi ở đầu giường đọc sách. Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, những thứ khác nhìn vào đều ổn. Triệu quản gia bước lên phía trước hành lễ, sau đó nói tin Liễu Bích Cầm và Hồng Nhi đã chết.

186

Tiêu Ngọc Thần nghe xong, ngồi đó sững sờ hồi lâu, sau đó nói: "Làm phiền Triệu quản gia, tìm người thu xác giúp bọn họ."

Thấy hắn không đau buồn cũng không phẫn nộ, Triệu quản gia an tâm hơn một chút rồi nói: "Được, lão nô liền đi làm."

"Nếu có người hỏi, bảo ta niệm tình cũ, không nỡ để bọn họ phơi xác ngoài nơi hoang dã." Tiêu Ngọc Thần lại nói.

"Vâng, lão nô biết nên nói như thế nào." Triệu quản gia nói.

Tiêu Ngọc Thần phất phất tay bảo hắn ra ngoài, khi Triệu quản gia quay đầu lại, thấy hai mắt hắn đã đỏ lên. Mặc dù nói hận nàng ta không tin tưởng chính mình, hận nàng ta lao vào vòng tay của người khác, nhưng nàng ta chết rồi, hắn vẫn vô cùng đau lòng. Vì nàng ta, cũng vì những tình cảm đã trả giá nhiều năm qua.

Khi nước mắt sắp rơi xuống, hắn đưa tay gạt đi, sau đó lại tự cười nhạo chính mình. Chung quy là hắn quá ngu ngốc, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Lúc này, Trường Minh đi tới, theo sau tiểu nha hoàn bưng đồ ăn, "Công tử, ăn cơm trưa thôi."

Tiêu Ngọc Thần lại thở ra một hơi dài, rời giường ăn cơm. Thức ăn vào miệng như nhai sáp, nhưng hắn vẫn bắt mình ăn gần hết.

Bây giờ nghĩ lại, trong mười bảy năm qua, hắn cứ mơ mơ hồ hồ mà sống, chỉ biết tận hưởng những cuộc sống hào hoa và địa vị vinh quang do gia đình mang lại, nhưng trước giờ chưa từng trả ơn gia đình, thậm chí còn suýt khiến người nhà gặp nguy hiểm.

Về sau, hăn phải gánh vác trách nhiệm mà hắn nên gánh vác.

Ăn cơm xong, vừa bảo người thu dọn đồ đạc đi, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đi tới. Hai người đứng trước mặt hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, Tiêu Ngọc Châu nói: "Đại ca cho dù bị bệnh, cũng là nam tử tuấn mĩ nhất Thượng Kinh."

Tiêu Ngọc Minh liếc mắt nhìn con bé, "Ngoại hình đối với nam tử mà nói căn bản không quan trọng chút nào."

Tiêu Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng, "Huynh vì ghen tỵ với vẻ tuấn mỹ của đại ca nên mới nói như vậy."

Tiêu Ngọc Minh không đồng ý, hắn mở rộng hai tay, xoay người nói: "Tiêu Ngọc Châu, mở to mắt ra nhìn, tiểu gia ta lớn lên cũng không tồi, hoàn toàn cùng kiểu tuấn mỹ như đại ca, ta còn cần ghen tỵ sao?"

Tiêu Ngọc Châu: "Dù sao muội thấy đại ca là tuấn mỹ nhất."

Tiêu Ngọc Minh vẫn muốn phản bác, Tiêu Ngọc Thần không biết nên khóc hay cười nói: "Được rồi, các ngươi đều nói đúng."

"Mẫu thân ăn cơm chưa?" Hắn lại hỏi.

"Mẫu thân ăn rồi." Tiêu Ngọc Châu ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "Mẫu thân nói, mấy ngày nữa vết thương của hai huynh khỏi rồi, chúng ta sẽ anh lẩu, đại ca ngươi nhanh khỏi lên đấy!"

Tiêu Ngọc Thần gật đầu, sau đó hỏi: "Nhị thúc lại đến gia thục tìm muội sao?"

Tiêu Ngọc Chu lắc đầu, "Nghe nói di nương của Tiêu Thanh Vũ đặc biệt được sủng ái."

"Chuyện của nhị phòng chúng ta đừng quan tâm, nhưng Tiêu Thanh Vũ không thể bắt nạt muội, sau này ta sẽ nói với nhị thúc." Tiêu Ngọc Thần nói.

Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói vậy liền mỉm cười: "Nếu ca đi tìm nhị thúc, thúc ấy chắc chắn sẽ sợ ngay lập tức."

Tiêu Ngọc Minh ở bên cạnh cũng cười bên cạnh, Tiêu Kính người người chỉ biết hiếp yếu sợ cứng. Tiêu Ngọc Thần là thế tử của Hầu phủ, tương lai là Hầu gia, tìm hắn ta nói chuyện, hắn ta tự nhiên sợ.

Ba huynh muội nói chuyện một lúc, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Chu sợ Tiêu Ngọc Thần mệt, cho nên rời đi không ở lại lâu. Tiêu Ngọc Thần tiễn bọn họ ra cửa, nhìn bóng lưng bọn họ, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

Ngoài tình tình ái ái, hắn vẫn còn rất nhiều.

Lương quý phi nói đúng, chuyện lần này quả thật thế đến vô cùng hùng hổ.

Sáng hôm sau trên triều, đầu tiên là phe phái của Đại hoàng tử luận tội Lương Kiện An vì chứa chấp nữ nhi của tội thần, sau đó bắt đầu mở rộng, luận tội Lương Kiện An cấu kết với Liễu Ngọc Sơn, tham ô binh lương. Sau đó lại mở rộng đến Nhị hoàng tử và Liễu Ngọc Sơn âm mưu tham ô binh lương.

Đương nhiên, phe phái của Nhị hoàng tử cũng không tỏ ra yếu đuối, đầu tiên nói Lương Kiện An và nhị hoàng tử bị oan, chính đại hoàng tử đã vu oan cho bọn họ. Sau đó bọn họ lại bắt đầu luận tội Kỳ Thiên Lỗi đang nhận chức trong hình bộ, đánh cho nhận tội, xem mạng người như cỏ rác. Bọn họ còn liệt kê ra một số sai lầm không to không nhỏ của Đại hoàng tử.

Hai bên có thể nói là cãi nhau đến tối tăm mặt mày.

Rất nhiều ánh mắt trong triều nhìn về phía Đường Quốc Công, nhưng ông ấy vẫn đứng đó, giống như không cảm nhận được ánh mắt của mọi người, giống như trận chiến giữa hai hoàng tử trong triều hôm nay không liên quan gì đến ông ấy.

Hoàng đế ngồi phía trên cũng giống như vậy, chỉ nghe cuộc khẩu chiến giữa hai phe, cũng không nói lời nào. Cuối cùng, đợi hai bên cãi đến không sai biệt lắm, y mở miệng nói: "Thật sự đều biết hết rồi, chuyện các ngươi nói, thảo luận sau."

Nói xong, y đứng dậy rời đi, các quan viên trong triều đều biết, ý tử của Hoàng thượng đây là kệ hai vị hoàng tử đấu nhau. Các quan viên bên phe của Đại hoàng tử đang đâu đến mức ý chí sục sôi, các quan viên trung lập xem kịch hay xong, quay về từ từ tiêu hóa.

Có người bắt chuyện với Đường Quốc Công, muốn thăm dò nguyên nhân sự việc. Thật ra, lần trước Lương Kiện An nói Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi của tội thần, rất nhiều người đều tin, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK