Hai người lại gật đầu chào nhau, sau đó mỗi người lên xe ngựa đi về nhà. Sau khi về phủ, Nguyệt Hoà bẩm báo: "Công tử ở hậu viện muốn đến chúc tết ngài."
Trường Bình dựa vào ghế gấm, bình đạm nói: "Không cần, bọn họ đều có người nhà, nếu muốn về nhà thì về nhà đoàn tụ với gia đình đi."
Nếu là những năm trước, lúc này viện của nàng náo nhiệt không thôi, những vị công tử ở hậu viện kia đều đến chúc tết nàng, người tính tình hoạt bạt còn biết biểu diễn. Nhưng năm này nàng không thấy hứng thú, chơi chán rồi.
Nguyệt Hoà ra ngoài bảo tiểu nha hoàn đến hậu viện thông báo với mấy vị công tử kia, khi quay lại thì thấy Xuân Vinh đang bảo Trường Bình ra ngoài chơi. Nàng ấy đi tới, mỉm cười nói: "Công chúa, nô tỳ nghe nói bây giờ rất nhiều công tử tiểu thư đến hồ Lãng Duyệt chơi, vô cùng náo nhiệt."
Trường Bình thấy nàng ấy nói như vậy, ánh mắt lóe lên ánh sáng, liền nói: "Được rồi, sắp xếp đi, ngày mai bổn cung đến hồ Lãng Duyệt."
Nguyệt Hoà thấy nàng đồng ý ra ngoài, vui vẻ ra ngoài sắp xếp. Mùa này đến hồ Lãng Duyệt tất nhiên là để chơi trượt tuyết, cho nên cần phải phái người đo độ dày của băng, còn phải chuẩn bị xe trượt tuyết vân vân.
Ngày hôm sau, Trường Bình ngủ đến khi tỉnh lại tự nhiên, rời giường rửa mặt xong liền chọn y phục, Nguyệt Hoà ở bên cạnh nói: "Năm mới tất nhiên phải mặc đồ đỏ, có không khí vui mừng."
Trường Bình hừ một tiếng, "Ngươi ngược lại biết an bài bổn cung."
Nguyệt Hoà biết nàng không tức giận, mỉm cười khúc khích đi lấy vài bộ y phục màu đỏ, để nàng chọn. Nàng nhìn một lượt, chọn một bộ váy màu tím sẫm phối với ngoại bào màu đỏ.
Các tỳ nữ lại bắt đầu vội vàng giúp nàng thay y phục, đợi chải chuốt xong, Nguyệt Hoà nhìn nàng khen ngợi: "Công chúa thật xinh đẹp."
Mặc dù nàng hơn ba mươi tuổi, nhưng nàng bừa lại lại không có chuyện bận tâm, ngày thường lại được chăm sóc tốt, cả người nhìn như chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Lại công thêm tướng mạo tinh tế đại khí của nàng, phối với y phục màu đỏ trương dương ngày hôm nay, cả người xán lạn đến mức khiến người khó dời tầm mắt.
Nàng đi đến trước gương nhìn một cái, cũng rất hài lòng, sau đó mỉm cười nói với Nguyệt Hoà: "Đáng tiếc bổn cung không phải nam tử, nếu không dựa vào cái miệng ngọt này của ngươi, ta đã cưới ngươi về nhà rồi."
Nguyệt Hoà cười khúc khích, Trường Bình bước ra ngoài ăn sáng. Ăn sáng xong, nàng đưa Nguyệt Hoà và Xuân Vinh đến hồ Lãng Duyệt. Đến nơi quả nhiên liền thấy rất nhiều người, chẳng qua đều là công tử tiểu thư trẻ tuổi.
Hôm qua Nguyệt Hoà đã phái người chuẩn bị đầy đủ, bọn họ đến một góc của hồ Lãng Duyệt, bên này vừa hay gần ngay Hồ Quang Tạ, chơi trượt tuyết xong còn có thể qua Hồ Quang Tạ chơi.
Trường Bình được dìu lên thuyền băng, vài gã sai vặt ở trên mặt băng cầm một cây sào dài, sau đó thuyền băng bắt đầu trượt đi, giống như một chiếc thuyền đi trên mặt nước, nhưng lại không giống, có loại cảm giác thích ý khác biệt.
Trường Bình ngồi trong thuyền băng, nhìn cảnh sắc xung quanh mặc dù tiêu điều nhưng độc đáo, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Ngẩng đầu lên liền thấy bên một của sổ ở tầng hai của Hồ Quang Tạ có một người đang đứng, trong tay cầm cái chén nhìn nàng mỉm cười. Thấy nàng nhìn qua, người kia còn giơ giơ cái chén về phía nàng.
Người kia không phải Dung vương thì là ai?
Nói ra nàng và Dung vương mấy ngày nay đúng là có duyên không phải bình thường, đụng phải ba ngày liên tiếp. Chẳng qua nàng có ấn tượng không tồi với người này, liền gật đầu về phía hắn coi như chào hỏi. Nhưng qua một lúc sau, tuỳ tùng của người kia lại chạy tới, hành lễ xong liền nói: "Vương gia nhà nô tài muốn mời công chúa uống rượu, không biết công chúa có vui lòng hay không?"
Trường Bình ngẩng đầu lên nhìn người đứng bên cửa sổ, sau đó nói với tuỳ tùng: "Nói với Vương gia nhà ngươi, một lát nữa bổn cung đi qua."
"Vâng."
Tuỳ tùng kia hành lễ xong liền lui đi, Trường Bình lại chơi đùa trên băng một lúc, sau đó mới cập bờ đi về phía Hồ Quang Tạ.
Ngày đông hoa cỏ điêu tàn, cảnh sắc không còn như xưa. Nhưng bên trong Hồ Quang Tạ làm rất nhiều bố trí, như lồng đèn đủ màu, dải lụa tinh xảo, hoặc là người tuyết dễ thương, làm cho cảnh sắc của Hồ Quang Tạ cho dù trong mùa đông vẫn có một phong vị khác.
Tuy nhiên, hôm nay là mùng hai năm mới, mọi nhà đều đi thăm bạn bè người thân, khách nhân ở Hồ Quang Tạ không nhiều lắm, nhưng đại quản sự Tề Nhị hôm nay cũng ở đây, Trường Bình đi theo tuỳ tùng của Dung vương đến cửa một căn nhã gian, liền thấy Dung vương mặc một thâm gấm bào màu tím đang đứng đợi ở cửa.
"Công chúa." Dung vương hành lễ về phía nàng ta.
Trường Bình hồi lễ, sau đó bước vào nhã phòng. Dung vương chắc hẳn đã đến một lúc, đồ nhắm và rượu trên bàn đều đã dùng một nửa, hắn phái người dọn những thứ này đi mang đồ mới lên.
Trường Bình đi đến bên bàn ngồi xuống, Dung vương ngồi đối diện nàng, "Bổn vương đúng là có duyên với công chúa."
Trường Bình mỉm cười nhìn hắn: "Quả thật có duyên."
Còn không phải có duyên sao? Ba ngày liên tiếp đều gặp mặt.
"Vương gia không đến thăm bằng hữu?" Trường Bình hỏi.
Dung vương cầm chén trà lên nhấp một ngụm, "Ta ở Thượng Kinh có thể gọi là bằng hữu, cũng chỉ có Định Quốc Công. Dự định hai ngày nữa mới qua đó bái phỏng."
Trường Bình gật đầu, lúc này Dung vương lại nói: "Nghe nói công chúa và Định Quốc Công phu nhân có quan hệ thân thiết."
"Ta cũng không có nhiều bằng hữu, Định Quốc Công phu nhân coi như là một trong số đó." Trường Bình nói.
Trong lúc nói chuyện, rượu và thức ăn được mang lên, Dung vương vẫy tay cho người đi xuống, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Dung vương rót một ly rượu cho Thường Bình, sau đó nói: "Bổn vương kính công chúa một ly, năm mới tốt lành."
Trường Bình nâng ly rượu lên, "Vương gia cũng năm mới tốt lành."
Hai người chạm ly vào nhau, sau đó ngửa đầu uống cạn, nhìn nhau mà cười, cả hai đều là người sảng khoái.
652
Trường Bình quay đầu nhìn bên ngoài, mặt tuyết có người trượt băng, nói: "Ngự hoa viên trong cung có một cái hồ rất to, mùa đông sẽ đóng một lớp băng rất dày. Khi còn nhỏ ta rất thích chơi, vẫn luôn muốn đi lên mặt băng chơi, mẫu phi của ta sợ ta ngã nên không đồng ý. Ta liền đến chỗ phụ hoàng ta cầu xin, phụ hoàng ta chiều ta, liền dẫn ta cùng lên băng chơi..."
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười và hoài niệm, khuôn mặt sáng sủa mang theo chút dịu dàng, Dung vương nhìn đến có chút ngơ ngẩn. Tỉnh táo lại, hắn nói: "Xem ra công chúa rất được tiên hoàng sủng ái."
Trường Bình gật đầu: "Vương gia thì sao?"
Dung vương uống thêm một ly rượu nữa, bình đạm nói: "Bổn vương từ nhỏ đã không được sủng ái."
Trường Bình cầm ly lên cụng vào ly của hắn, lại uống cạn rồi nói: "Sinh trong Hoàng gia, cho dù là được sủng ái hay không được sủng ái, đều không thể nào nắm giữ vận mệnh của mình trong tay."
Dung vương cũng ngửa đầu uống hết rượu trong chén, sau đó nói: "Ta thấy công chúa ngược lại sống rất tuỳ ý."
Trường Bình nhìn hắn mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Năm ta mười sáu tuổi, phụ hoàng ta đặt một danh sách trước mặt ta, bảo ta từ bên trong chọn ra một người làm phò mã. Lúc đó ta hỏi phụ hoàng, nhất thiết cần phải chọn trong bọn họ sao? Nếu như bọn họ đều không tốt thì sao?"
Nói đến đây, nàng mỉm cười một chút, trong nụ cười có chút cay đắng, sau đó nàng lại nói: "Phụ hoàng nói đó đều là những người ông ấy ngàn tuyển vạn tuyển, sẽ không có người không tốt. Cho dù sau này bọn họ có gì không tốt, ông ấy cũng sẽ không để ta chịu oan ức. Sau đó ta từ bên trong chọn ra một người tướng mạo chuyện nhà đều tốt mà gả. Là gả, không phải tuyển phò mã."
Nói xong nàng cũng bắt đầu im lặng, bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt. Dung vương có thể từ một Hoàng tử không được sủng ái trở thành thân vương nắm giữ binh quyền trong tay, cuối cùng lại vì tướng sĩ địch quốc mà mở cổng thành, một người như vậy tất nhiên sẽ không mềm lòng.
Nhưng nhìn Thường Bình lúc nào cũng khoa trương bừa bãi, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, trái tim hắn không khỏi rung động trong phút chốc, hắn hỏi: "Sau đó thì sao"
Trường Bình quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Sau đó à, vị phò mã mà ta chọn mặt ngoài là quân tử đoan trang, thật ra là kẻ tham hoan háo sắc. Chúng ta thành thân không bao lâu liền bị ta phát hiện hắn có ra vào thanh lâu, còn bị nhiễm bệnh."
Cười chế giễu một chút, nàng lại nói: "Đương nhiên ta không nhịn được, nói với phụ hoàng ta muốn hoà ly. Nhưng đồng thời, phụ thân của vị phò mã kia khóc lóc trước mặt phụ hoàng ta cầu xin không hoà ly, sau đó phụ hoàng ta đồng ý với lời cầu xin của ông ta.”
“Phụ hoàng ta nói với ta, nhà bọn họ là công thần, không thể làm lạnh lòng công thần. Trừ việc hoà ly, ông ấy cái gì cũng đồng ý với ta, ta vẫn phải đợi đến khi tên kia chết mới được tự do. Chẳng qua vận mệnh ta tốt, hắn ta bệnh nặng nhưng lại không lây cho ta nửa phần, hơn một năm sau hắn liền chết."
Cho nên sau đó, nàng chuyển đến phủ Công chúa nuôi nam sủng, tiên hoàng cũng mắt nhắm mắt mở.
Dung vương thở dài, cầm bình rượu lên rót cho nàng một ly, "Công chúa bây giờ cũng là khổ tận cam lai."
Trường Bình mỉm cười: "Thật ra nghĩ lại, hắn ta cũng không chạm vào ta hai năm. Ta dùng hai năm để đổi lấy gần một đời tự do, rất đáng giá."
Nói xong, nàng cười lớn, Dung vương mỉm cười cụng ly với nàng: "Công chúa rộng rãi."
Hai người ngươi đến ta đi vừa uống vừa nói chuyện, cuối cùng đều say. Lại cụng một ly rượu, Dung vương ánh mắt say mèm nhìn Trường Bình nói: "Bổn vương biết, có rất nhiều người mắng bổn vương là gian nịnh, là kẻ bán nước, bổn vương không quan tâm."
Trường Bình cũng dùng ánh mắt say mèm nhìn hắn, "Người mắng ngươi mới không phải người tốt, lão quốc vương của Nhu Lợi kia ngu đần tàn bạo, nhân dân bách tính lầm than, ngươi làm đúng."
Dung vương bị những gì nàng nói làm cho cảm động, đột nhiên nắm lấy tay Trường Bình nói: "Vẫn là công chúa ngươi hiểu ta, ngươi không biết, bọn họ chỉ vào mũi bổn vương mắng, bổn vương có khổ trong lòng!"
Nói rồi hắn tựa trán lên bàn tay Trường Bình mà khóc, bắt đầu từ khoảnh khắc hắn mở cổng thành cho Tiêu Hoài, hắn đã trở thành tội nhân của Nhu Lợi quốc. Nhưng nếu hắn không mở cổng thành cho Tiêu Hoài, sớm muộn gì Tiêu Hoài cũng sẽ tấn công vào, chiến tranh càng kéo dài, bách tính càng giằng co trong đau khổ.
Nhưng có mấy người nói hắn tốt chứ?
Trường Bình vốn đã mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy Dung vương nắm tay mình khóc như một hài tử, giơ tay kia lên vỗ vỗ đầu hắn nói: "Ngươi làm đúng, quan tâm bọn họ nói làm gì chứ."
Dung vương ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương nước mắt nhìn Trường Bình, "Công chúa nàng hiểu ta."
Trường Bình mơ mơ hồ hồ gật đầu, lúc này Dung vương trong mắt nàng ta có chút run rẩy. Mà Trường Bình trong mắt Dung vương vừa xinh đẹp lại dịu dàng, hắn bất giác vuốt ve gò má của nàng, tay chạm vào một mảnh mềm mại, khiến hắn thích không nỡ rời.
Trường Bình không nhúc nhích, ánh mắt say mèm của nàng nhìn Dung vương gần trong tầm tay, trưởng thành trầm ổn khuôn mặt tiêu soái, khác với những nam tử lúc trước kia của nàng, trong lòng không hiểu sao có chút hỗn loạn. Mà chính vào lúc này, khuôn mặt của Dung vương càng ngày càng gần nàng, sau đó đôi môi của hai người dán chặt vào nhau.
Trường Bình trước giờ luôn là một người tuỳ tâm, đừng nói bây giờ nàng say, cho dù không say, có cảm giác nàng cũng sẽ không từ chối, cho nên giờ khắc này nàng liền vòng tay qua ôm cổ của hắn.....