Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

405

Về chuyện huấn luyện Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Hoài không chút mềm mỏng. Cho dù muốn làm gì, chỉ cần muốn trở thành người xuất sắc nhất, nhất định phải trả giá vất vả và nỗ lực, cho dù thân phận của ngươi có là gì. Nếu như Tiêu Ngọc Minh không muốn làm công tử bột, vậy thì phải nỗ lực.

Tiêu Ngọc Minh nhận lệnh vác dây đeo nặng trịch, quay đầu nhìn cha ruột đang đứng đó nhìn mình, xoay người bắt đầu chạy. Hắn hiểu rất nhiều đạo lý, không muốn thành công tử bột lại không nỗ lực, nào có chuyện tốt như vậy.

Hướng Vinh tùy tùng của Tiêu Hoài thì cười lớn, sau đó cũng nhanh chóng chạy theo. Nhiệm vụ của hắn là luyện tập với vị Nhị công tử này. Lúc đầu hắn nghe nói vị Nhị công tử này là một kẻ ăn chơi, còn cho rằng phải phí công sức một hồi, không nghĩ tới vị này chỉ là mặt ngoài nhìn có vẻ ăn chơi, lúc hắn làm nhiệm vụ cũng xem như khá thoải mái.

Tiêu Hoài nhìn bóng lưng hai người dần biến mất khỏi tầm mắt, mỉm cười dẫn mọi người ra khỏi khe núi. Trước khi rời đi, hắn phân phó một vị binh sĩ đi theo Lý Anh Triết, cho đến khi thằng bé đến một nơi an toàn.

Lý Anh Triết ở trong hang co rúm người lại, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cảm thấy bên ngoài không có ai, thằng bé cẩn thận đi ra khỏi hang, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, phát hiện đám người Tiêu Hoài thật sự đã đi rồi, mím môi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thằng bé không nghĩ tới Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh thật sự buông tha cho mình, cũng đồng dạng là chuyện này, nếu hôm nay thằng bé gặp phải phụ thân và ngoại tổ phụ của mình, nhất định sẽ bị giết rồi. Mặc dù thằng bé không biết phụ thân và ngoại tổ phụ đã làm gì, nhưng ở chung với bọn họ nhiều năm, thằng bé cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ là người như thế nào, thằng bé hiểu rất rõ.

Thật sự muốn hận, thằng bé hẳn là hận bọn họ. Hận ngoại tằng tổ phụ dã tâm quá lớn, hận phụ thân thằng bé suốt ngày lạc trong đám hoa thơm cỏ dại, mơ mộng hão huyền. Thằng bé vừa nghĩ, vừa lau nước mắt rồi nhanh chóng chạy về phía trước. Người mà Tiêu Hoài sắp xếp cũng lặng lẽ đi theo phía sau.

Tiêu Hoài không về phủ, mà đến đại doanh ngoài Kinh. Sau khi xử lý xong một số việc thì trời cũng đã tối, nghĩ một lúc, hắn phân phó với một vị binh sĩ: "Đến phủ Định Quốc Công nói với phu nhân một tiếng, tối nay ta có chuyện không về phủ."

Binh sĩ kia nghe xong lập tức cưỡi ngựa vào thành.

Đường Thư Nghi nghe hắn bẩm báo xong, đối với chuyện Tiêu Hoài có về phủ hay không đều không sao cả, nàng hỏi: "Nhị công tử thì sao?"

Binh sĩ trả lời: "Khi thuộc hạ đến, Nhị công tử còn chưa về đại doanh."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Nói với Quốc Công gia, ta biết rồi."

Binh sĩ nhận được lệnh rời đi, Đường Thư Nghi đứng trước cửa sổ thư phòng, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, nàng quyết định lại quan sát thêm một khoảng thời gian, nếu như không phát hiện ra ác ý của Tiêu Hoài, vậy thì ngả bài. Cứ mãi như này, cuộc sống của nàng cũng không thoải mái.

Hôm sau ăn sáng xong, không lâu sau Tạ nhị phu nhân dẫn theo nữ nhi của nàng ấy Tạ Hi Hoa đến. Đường Thư Nghi tiếp đón hai người ở Thế An Uyển. Hôm nay, Tạ Hi Hoa mặc một bộ y phục màu hồng cánh sen, khiến cả người nàng ấy trông trầm ổn lại pha thêm chút tinh nghịch, Đường Thư Nghi thấy vậy, nụ cười trên mặt càng lớn hơn. Mỹ nhân nhi, khiến người nhìn thấy đều nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ.

Tiêu Ngọc Châu cũng có ấn tượng tốt với nàng ấy, chủ động đi tới nói chuyện với nàng ấy. Mặc dù bên ngoài Tạ Hi Hoa giả vờ làm người ổn trọng, nhưng bên trong tính tình lại hoạt bát vui vẻ, cộng thêm tính cách của Tiêu Ngọc Châu cũng hiếu động, hai người rất nhanh liền làm thân với nhau.

Đường Thư Nghi thấy vậy thì mỉm cười bảo hai người tự đi chơi, Tiêu Ngọc Châu dẫn Tạ Hi Hoa về phòng con bé. Tiểu thư nhà thế gia đại tộc, rất nhiều người từ bảy tám tuổi đã có viện riêng của mình, sống một mình ở đó. Nhưng Tiêu Ngọc Châu sống ở căn phòng phía đông của viện tử mẫu thân, Tạ Hi Hoa thấy có gì đó kỳ lạ, liền mở miệng hỏi.

Tiêu Ngọc Châu nghe xong thì cười khúc khích: "Ta làm nũng mẫu thân để sống ở đây."

Tạ Hi Hoa nghe vậy thì cũng cười theo, chỉ là nàng ấy cảm thấy, Định Quốc Công phu nhân để Tiêu Ngọc Châu sống trong viện của nàng, không phải vì Tiêu Ngọc Châu làm nũng không chịu rời đi, mà quan trọng hơn, nàng có thể mưa dầm thấm đất mà dạy dỗ nữ nhi.

Trong lòng nàng ấy có chút ghen tỵ, cho dù mẫu thân nàng ấy có thương yêu nàng ấy đến đâu, cũng cho nàng ấy tự mình sống ở viện riêng từ sớm. Thật ra khi mới bắt đầu sống một mình, nàng ấy đã cảm thấy rất sợ hãi.

Mẫu thân cũng biết nàng ấy sợ, nhưng trong quy tắc của Tạ gia, nữ hài tử bảy tám tuổi phải tự mình sống ở viện riêng. Nàng ấy không thể phá vỡ quy tắc này, mẫu thân của nàng ấy cũng không phá vỡ nổi. Chỉ là, rất nhiều gia đình quyền quý ở Thượng Kinh đều như vậy.

Chính phòng, Đường Thư Nghi trò chuyện với Tạ nhị phu nhân. Tạ nhị phu nhân bây giờ về cơ bản đã rõ, tại sao cha chồng của nàng ấy Tạ lão gia tử lại muốn liên hôn với Tiêu gia, còn điểm tên chọn Tiêu Nhị. Định Quốc Công không chết, rất nhiều năm về sau Tây Bắc quân đều sẽ mang họ Tiêu.

Mà hai nhi tử của Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Thần rõ ràng muốn hành văn, còn Tiêu Nhị thì đi đường võ đạo. Rất rõ ràng người sau này tiếp quản Tây Bắc quân chính là Tiêu Nhị. Mà Tạ gia muốn mượn tài nguyên trong quân đội của Tiêu gia, bồi dưỡng nhân tài trong gia tộc.

Đây là một chuyện lâu dài mà chậm rãi, nhưng Tạ nhị phu nhân không quan tâm, cuối cùng Tạ gia có thể thực hiện thành công chuyện này hay không, nàng ấy chỉ suy nghĩ đến việc nếu gả nữ nhi vào phủ Định Quốc Công, liệu có chịu oan ức hay không, liệu tình cảm phu thê có bị sứ mệnh gia tộc ảnh hưởng hay không. Bây giờ xem ra căn bản là sẽ không.

Cho nên nàng ấy rất vừa ý với mối hôn sự này, khi trò chuyện với Đường Thư Nghi, khuôn mặt cũng tràn đầy ý cười. Hai người nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi hỏi: "Sức khỏe của Tạ Lục gia tốt chứ?"

Nàng thực sự rất tò mò, một quý công tử môn phiệt như Tạ Lục, tại sao có thể gặp nạn.

Tạ nhị phu nhân nghe nàng nói vậy, thu nụ cười trên môi lại, nói: "Không giấu phu nhân, Lục thúc nhà ta mấy năm nay đã chịu đựng quá nhiều, thân thể trong khoảng thời ngắn dưỡng không khoẻ lên được."

Đường Thư Nghi nghe xong thì sững người, trên mặt hiện lên vẻ đồng tình, "Thật sự là đáng thương."

"Công chúa của Nhu Lợi quốc kia đúng là rất đáng ghét, cho dù có thiên đao vạn quả ả ta cũng không giải hết hận." Tạ nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

406

Nàng ấy cho rằng Tiêu Hoài chắc chắn đã nói chuyện này với Đường Thư Nghi, cũng không thèm che đậy nữa, lại nói: "Một nữ tử lại dám làm ra chuyện ban ngày cưỡng đoạt nam tử, người ta không đồng ý còn cầm tù hạ thuốc, người như vậy nhất định phải chết không được tốt đẹp."

Đường Thư Nghi nghe xong câu chuyện bát quái này, kinh ngạc tới mức muốn mở to miệng. Nhưng thân là một quý phụ, không thể làm ra loại động tác vô lễ đó. Nàng liền cau mày nói: "Vậy vị công chúa kia bây giờ thế nào?"

Tạ nhị phu nhân sững sờ, "Định Quốc Công không nói cho phu nhân biết? Hôm bọn họ vào thành, nữ tử hồng y bị giam kia chính là ả công chúa đó."

Sắc mặt Đường Thư Nghi hiểu rõ, "Hai ngày qua chàng ấy có rất nhiều việc phải làm, còn chưa nói cho ta biết."

Tạ nhị phu nhân thở dài: "Cho dù thiên đạo vạn quả ả ta cũng chỉ là trút cơn giận mà thôi, thân thể Lục thúc nhà ta còn phải chăm sóc nhiều năm."

Đường Thư Nghi lại tỏ vẻ đồng tình, hẳn là không chỉ phải chăm sóc thân thể nhiều năm, ước chừng tâm lý cũng đã bị tổn thương không nhẹ. Tuy nhiên, nàng rất tò mò, Tạ Lục bị ả công chúa kia giam cầm, Tiêu Hoài làm sao cơ duyên xảo hợp cứu được Tạ Lục.

.......

Tiền viện, Tiêu Hoài đang nói chuyện với Tạ nhị gia. Hôm nay hắn ăn sáng ở đại doanh ngoài Kinh xong mới về phủ, lúc về vừa hay gặp phải phu thê Tạ nhi gia vào phủ, hắn liền trực tiếp dẫn người đến tiền sảnh.

Ngồi xuống hàn huyên vài câu, hai người liền nói chuyện chính sự - liên hôn. Tạ nhị gia mỉm cười nói: "Sau khi Lục đệ nhà ta về nhà, liền nói chuyện liên hôn với Quốc Công gia, phụ thân ta nghe xong thì vô cùng vui mừng."

Tiêu Hoài cầm chén lên nhấp một ngụm trà, chuyện này hắn còn chưa nói với phu nhân, cho nên không tiếp chuyện liên hôn: "Ta và Nhuận Văn chí thú tương đồng."

Tạ Lục gia tự Nhuận Văn.

Ánh mắt Tạ nhị gia hơi lóe lên, hắn mỉm cười nói: "Trước kia tức phụ ta nói chuyện liên hôn với Quốc Công phu nhân, Quốc Công phu nhân nói muốn hai hài tử chí thú tương đồng."

Tiêu Hoài nghe xong thì sững người, sau đó nói: "Vậy thì nghe lời phu nhân ta vậy."

Tạ nhị gia: "......."

Hắn sửng sốt, ngươi tại sao có thể nói mấy chữ "nghe lời phu nhân ta" lưu loát như vậy?

Ở Đại Càn, địa vị trong nhà của nam nhân được tôn sùng tuyệt đối. Thỉnh thoảng có nam tử sợ thê tử, nhưng ở bên ngoài vì giữ thể diện của mình, chắc chắn sẽ không để người khác biết mình sợ thê tử, những lời giống như "nghe lời phu nhân ta", tuyệt đối không bao giờ nói ở bên ngoài.

Nhưng bây giờ, Tiêu Hoài cứ như vậy mà nói ra, còn nói một cách tự nhiên không chút xấu hổ, ấn tượng của Tạ nhị gia đối với hắn thật sự thay đổi rất nhiều.

Không nghĩ tới, Tiêu Hoài lại là người như vậy.

Tuy nhiên, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt Tạ nhị gia cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát, ý thức được mình thất lễ, hắn lập tức đổi sang nụ cười nhẹ nói: "Tình cảm giữa Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân thực sự rất đáng ghen tị!"

Tiêu Hoài cười nhạt: "Tần tấn chi hảo, có thể làm quan hệ hai nhà ổn định, nhưng nếu như quan hệ của đôi phu thê nhỏ không hoà hợp, ngược lại lại trở thành chuyện không tốt."

Tạ nhị gia gật đầu: "Quốc Công gia nói có lý."

Nói đến đây, tất nhiên không thể lại nói tiếp chuyện liên hôn, hai người bắt đầu nói đến công chúa của Nhu Lợi quốc. Tiêu Hoài đã bẩm báo với Hoàng đế, ả công chúa Nhu Lợi quốc kia có thù với Tạ Lục, Tạ gia sẽ đích thân xử lý ả ta.

Đối với chuyện nhỏ nhặt như vậy, Hoàng đế tất nhiên sẽ cho Tiêu Hoài và Tạ gia thể diện, cũng đã đồng ý. Hai người thương nghị những việc liên quan đến việc mang người đi vào ngày mai.

..........

Hậu hoa viên phủ Quốc Công, Tiêu Ngọc Châu chậm rãi dẫn Tạ Hi Hoa đi dạo, hoa viên mùa đông một mảnh ảm đạm, không có gì để xem. Nhưng hôm kia trời đổ tuyết, Tiêu Ngọc Châu mang theo tỳ nữ của con bé, ở chỗ này đắp mấy cái người tuyết. Sau đó, Đường Thư Nghi thấy con bé vô cùng thích thú, lại sai người đắp mấy con vật, có chó nhỏ, ngựa, hổ.

Tiêu Ngọc Châu và Tạ Hi Hoa chơi đùa trong phòng một lúc, liền dẫn nàng ấy đi xem những người tuyết này. Chỉ là tiết trời mùa đông, tuyết lại vừa rơi, hai người đi bộ cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Khi đi ngang qua hòn non bộ, đột nhiên một quả cầu tuyết từ phía sau hòn non bộ bay tới.

Hai người đều sửng sốt, Tạ Hi Hoa vô thức kéo Tiêu Ngọc Châu nhỏ tuổi hơn mình ra sau người, quả cầu tuyết đập trúng vai nàng ấy, sau đó nứt ra, một ít tuyết rơi dọc theo cổ áo của nàng ấy len vào trong. Cảm giác lạnh buốt khiến nàng ấy nhịn không được a lên một tiếng.

Tiêu Ngọc Châu thấy vậy, vội vàng hỏi nàng ấy thế nào. Tạ Hi Hoa lắc đầu, Tiêu Ngọc Châu nhìn nàng ấy trên dưới một lượt, thấy nàng ấy thật sự không sao, liền tức giận hét về phía hòn non bộ: "Ai, ra đây."

Thật ra con bé đã gần như đoán được là ai, toàn bộ phủ Quốc Công, ai dám ném quả cầu tuyết vào con bé? Ngoài Nhị ca của con bé ra thì còn ai vào đây nữa?

Quả nhiên, con bé vừa dứt lời, Tiêu Ngọc Minh mang theo vẻ mặt ngượng ngùng xin lỗi đi từ phía sau hòn non bộ ra. Hắn cười nịnh nọt về phía Tiêu Ngọc Châu, sau đó đi tới trước mặt Tạ Hi Hoa, chắp tay nói: "Tiêu mỗ vô lễ, làm tiểu thư giật mình."

Vừa rồi hắn đứng sau hòn non bộ, nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu đi tới, nhưng vì góc đứng mà không nhìn thấy Tạ Hi Hoa đang đi cùng với con bé. Hắn cũng quen trêu chọc Tiêu Ngọc Châu, liền ném một quả cầu tuyết về phía con bé, nhưng không ngờ lại đập trúng Tạ Hi Hoa.

Tạ Hi Hoa sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, nhưng trong lòng thật sự rất tức giận, thậm chí còn muốn lấy tám quả mười quả cầu tuyết đập lên người Tiêu Ngọc Minh. Nhưng nàng ấy vẫn phải giữ khí độ đoan chính của một vị tiểu thư thế gia, "Ta không sao, Tiêu nhị công tử không cần khách khí."

Tiêu Ngọc Minh thấy nàng ấy bỏ qua, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nói tiểu thư Tạ gia này còn rất rộng lượng. Nhưng lúc này Tiêu Ngọc Châu lại nói: "Cái gì mà không sao? Có sao."

Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt bất lực, "Vậy muội muốn thế nào?"

Tiêu Ngọc Châu không lên tiếng, căng mặt nhỏ đứng đó nhìn hắn. Tiêu Ngọc Minh đau đầu, "Vậy muội ném quả cầu tuyết về phía ta, ném nhiều một chút."

Vừa nói, hắn vừa chỉ vào đầu mình nói: "Ném vào đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK