Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

455

Tiêu Hoài lắc đầu, "Ta đã phái người điều tra, nhưng bây giờ vẫn chưa có kết quả."

Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi: "Nội viện của Dương thái sư thế nào?"

Tiêu Hoài sững sờ, tại sao lúc trước hắn không điều tra phương diện quan hệ nam nữ chứ.

"Dương thái sư chỉ có một thê tử." Hắn nói.

"Xem ra Dương thái sư và Dương lão phu nhân rất ân ái!" Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Hoài lắc đầu, "Không phải, nghe nói nhiều năm trước, Dương thái sư suýt chút nữa hoà ly với Dương lão phu nhân."

Đường Thư Nghi ngạc nhiên, "Tại vì sao?"

"Không rõ, ta sẽ phái người điều tra phương hướng này, nói không chừng sẽ có bất ngờ." Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Ngọc Châu là nữ tử, khác với Ngọc Thần Ngọc Minh. Hai người bọn nó đứa tức phụ về nhà, nếu như tức phụ đó thông tình đạt lý, chúng ta thành tâm đối đãi là được. Nếu là người làm càn làm bậy, không thông tình hiểu lý, ta tất nhiên cũng có cách xử lý nàng ta.”

“Nhưng Ngọc Châu sau này phải gả vào nhà người khác, cho nên xuất thân, nhân phẩm, trong phủ có hoà hợp hay không, và mọi thứ khác của đằng nam, đều cần khảo sát cẩn thận. Chuyện hôn sự của nó không thể cẩu thả dù chỉ là một chút."

Đường Thư Nghi bây giờ thật sự hiểu được tâm trạng của Đường nhị phu nhân, những cái gọi là kén chọn khắc nghiệt kia đều là vì lo lắng cho hài tử.

"Phu nhân yên tâm, nàng đã dạy dỗ Ngọc Châu rất tốt." Tiêu Hoài nhẹ nhàng nói: "Người ở trên đời, đều luôn gặp phải thăng trầm. Tâm trí thủ đoạn cuả Ngọc Châu đều không tệ, lại có chúng ta làm hậu thuẫn, cuộc sống sau này của nó sẽ không tệ đi đâu được."

Đường Thư Nghi quay đầu cười với hắn: "Cũng là ta quá lo lắng."

Tiêu Hoài: "Phu nhân lo lắng quá lại loạn tâm."

"Đúng vậy," Đường Thư Nghi thở dài, "Nhưng Tứ hoàng tử tuyệt đối không xứng, nếu thật sự không ngăn cản được, Quốc Công gia liền động thủ loại trừ đi."

Tiêu Hoài không chút do dự trả lời: "Được."

Kể từ khi Đường Thư Nghi xuyên tới, mặc dù vẫn luôn biết, hình thái xã hội khác nhau sẽ có các quy tắc khác nhau. Nhưng đối mặt với mạng sống của con người, trước đây nàng vẫn luôn bảo trì tư tưởng thời hiện đại, một người không thể tùy tiện phán xét sinh tử của một sinh mệnh khác.

Nhưng sau đó nàng từ từ phát hiện, quy tắc xã hội của thời đại này chính là như vậy, Hoàng quyền quyết định tất cả, nếu như nàng vẫn hành sự theo quy tắc của xã hội trước đây, kết quả chính là nàng chỉ có thể bị bắt nạt.

Cho nên khi bị bức đến mức bất đắc dĩ, loại chuyện như giết người, nên làm vẫn phải làm.

Mà Tiêu Hoài đã quen với quy tắc ở đây từ sớm, khi thấy Đường Thư Nghi nói muốn diệt trừ Tứ hoàng tử, giọng điệu mang theo kiên quyết. Hắn có thể lý giải được tâm trạng của nàng lúc này.

"Sau này loại chuyện này, phu nhân cứ giao cho ta là được." Tiêu Hoài nói.

Nghe hắn nói như vậy, tâm trạng vốn dĩ đang phiền muộn của Đường Thư Nghi đột nhiên tốt lên rất nhiều. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Hoài rồi mỉm cười: "Quốc Công gia đúng là rất dễ nói chuyện."

Tiêu Hoài nhìn nàng, sau đó cầm chén lên nhấp một ngụm trà nói: "Ta ở trước mặt phu nhân mới dễ nói chuyện."

Đường Thư Nghi không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, mặt hơi đỏ lên, nhưng nàng không tỏ ra quá nhiều e thẹn, mà nói: "Ta cảm thấy Quốc Công gia như thế này rất tốt."

Tiêu Hoài nhìn nàng cười: "Vậy ta tiếp tục nỗ lực."

Giọng điệu nghiêm túc mang theo vài phần trêu ghẹo, Đường Thư Nghi không nhịn được mà bật cười lớn, Tiêu Hoài cũng bật cười.

Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi nhận được thiếp thư của Dương đại phu nhân, nói ngày mai muốn đến bái phỏng. Đường Thư Nghi trả lời, nói nàng dọn tháp nghênh đón. Tiêu Hoài thượng triều trở về, Đường Thư Nghi liền nói chuyện này với hắn.

Tiêu Hoài nghe xong hỏi: "Phu nhân định làm thế nào?"

Đường Thư Nghi nói: "Nàng ấy có thể nói, ta cũng có thể từ chối. nếu như bọn họ vẫn không chịu thiện bãi cam mưu, vậy ta cũng sẽ không thiện bãi cam mưu với bọn họ."

Khi nàng nói ra những lời này, trên người nàng mang theo khí thế ác liệt, nhưng trong mắt Tiêu Hoài lại giống như một tầng hào quang, làm người chói mắt.

"Phu nhân cân quắc không nhường tu mi [1]." Tiêu Hoài cười nói.

[1]

[1] nữ nhân chẳng kém nam nhân, đôi khi còn hơn nam nhân

Đường Thư Nghi nhìn hắn nói: "Cũng là do Quốc Công gia cho ta tự tin."

Tiêu Hoài cười nói: "Ta rất vinh hạnh."

.........

Ngày hôm sau, Dương đại phu nhân đến sớm, Đường Thư Nghi tiếp đãi nàng ấy ở sảnh đường Thế An Uyển. Hai người ngồi xuống hàn huyên một hồi, sau đó Dương đại phu nhân nói: "Khang Lạc quận chúa được Hoàng thượng đích thân phong làm quận chúa, cũng là có duyên với hoàng gia, nếu có thể gả vào hoàng gia thì lại càng tốt."

Đường Thư Nghi cười nhạt, nhưng không lên tiếng. Dương đại phu nhân có chút xấu hổ, dùng khăn tay lau khóe miệng, lại nói: "Ngài đã thấy Tứ hoàng tử chưa? Lớn lên tuấn tú lịch sự, mặc dù lớn hơn Khang Lạc quận chúa vài tuổi, nhưng tuổi lớn mới biết chiều người."

Đường Thư Nghi vẫn không lên tiếng, Dương đại phu nhân càng thêm ngượng ngùng. Nàng ấy mỉm cười nói: "Quốc Công phu nhân thấy thế nào?"

Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Dương đại phu nhân hỏi: "Phu nhân có quan hệ thân thích với Tứ hoàng tử sao?"

Dương đại phu nhân không nghĩ tới nàng lại hỏi vấn đề này, sững sờ một lát rồi nói: "Không có, chỉ là Thái sư rất thưởng thức Tứ hoàng tử."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta không hiểu biết gì về Tứ hoàng tử, hắn như thế nào ta cũng không rõ. Chỉ có một điểm ta không hài lòng, chính là tuổi tác của hắn và Ngọc Châu nhà ta cách nhau quá nhiều, không hợp."

"Cái này....."

Từ chối như vậy cũng quá dứt khoát đi. Vả lại, cho dù Tứ hoàng tử có không tốt đến đâu, nhưng đó cũng là Tứ hoàng tử, ngươi nói không hài lòng là không hài lòng sao?

456

Dương đại phu nhân nhất thời không biết nên nói gì, qua một lúc nàng ấy mới lại nói: "Thật ra tuổi tác không thành vấn đề."

"Phu nhân đừng nói nữa, Tứ hoàng tử thật sự không thích hợp." Đường Thư Nghi một lần nữa kiên quyết từ chối.

Sắc mặt Dương đại phu nhân cũng bắt đầu không được tốt, nàng ấy nói: "Quốc Công phu nhân, hôn nhân của những gia tộc như chúng ta, xứng đôi hay không chỉ là thứ yếu, mấu chốt còn phụ thuộc vào những thứ khác."

Những thứ khác? Tất nhiên là lợi ích. Chỉ là lời này nói ra không dễ nghe mà thôi.

Vẻ mặt Đường Thư Nghi nhàn nhạt, "Quốc Công gia nhà ta trung quân báo quốc, một lòng vì Hoàng thượng, vì Đại Càn triều. Chỉ cần Hoàng thượng tốt, Đại Càn triều tốt, những thứ khác đối với chúng ta đều không quan trọng."

Dương đại phu nhân: "........."

Sao lại có mặt mũi nói ra những lời như vậy? Khi Định Quốc công khải hoàn về triều, đã làm chuyện ra oai phủ đầu với Hoàng thượng, toàn bộ triều đình nhìn ra được. Nhưng mặc dù trong lòng nàng ấy nghĩ như vậy, nhưng lại không thể nói.

Bây giờ nàng ấy coi như hiểu rõ, vị Định Quốc Công phu nhân này không chỉ khinh thường Tứ hoàng tử, mà còn không nghĩ rằng sau này Tứ hoàng tử có thể ngồi lên vị trí đó. Nếu đã như vậy, cũng không còn gì để nói, nàng ấy đứng dậy cáo từ.

Đường Thư Nghi mỉm cười phân phó Thuý Vân tiễn Dương đại phu nhân đi, đợi người rời đi nàng ngồi trên ghế gấm xuất thần. Thật sự rất kỳ lạ, tại sao Dương thái sư lại đứng về phía Tứ hoàng tử. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Tứ hoàng tử không ổn định, xuất thân của mẫu phi hắn ta cũng không tốt, muốn nâng đỡ hắn ta lên Hoàng vị thật sự rất không dễ dàng.

Mà Dương thái sư rong ruổi quan trường mấy chục năm, đối với chuyện này hẳn là vô cùng rõ ràng. Cho nên, vì nguyên nhân gì khiến Dương thái sư đứng về phe Tứ hoàng tử chứ?

Sau bữa tối, cả nhà đang ngồi cùng nhau trò chuyện, Đường Thư Nghi nói mục đích hôm nay Dương đại phu nhân đến phủ. Nàng vừa nói xong, Tiêu Ngọc Minh liền lệ khí lan tràn nói: "Hắn tìm chết."

Mặc dù Tiêu Ngọc Thần không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cũng vô cùng phẫn nộ.

Tiêu Ngọc Châu nghe xong, con bé sững sờ một lát, sau đó nhìn Đường Thư Nghi nói: "Nương, nếu như con và Nhị ca tìm lý do đánh Tứ hoàng tử một trận, hắn ta thấy con hung dữ, hẳn là không nhắc đến chuyện này nữa."

"Không được." Đường Thư Nghi còn chưa lên tiếng, Tiêu Ngọc Thần đã nói: "Tứ hoàng tử bọn họ nhìn trúng quyền thế trong tay phụ thân, đừng nói muội hung hãn, cho dù muội nặng hai trăm cân, Tứ hoàng tử cũng nguyện ý."

Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói mình mập hai trăm cân, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Ngọc Thần lập tức nói: "Ta.... Ý ta là nếu."

Tiêu Ngọc Châu nhăn mũi không để tâm đ ến vấn đề này nữa, bắt đầu suy nghĩ lại cách giải quyết. Lúc này, Tiêu Ngọc Minh nói: "Giết hắn ta, trừ bỏ hậu hoạn."

"Nhưng dù sao hắn ta cũng là hoàng tử, giết hắn ta cũng không dễ dàng, nếu bị nắm thóp, cả nhà chúng ta đều xong đời." Tiêu Ngọc Châu nói.

"Phải có kế sách vẹn toàn." Tiêu Ngọc Thần nói.

Tiêu Ngọc Minh: "Hắn ta thích đi săn, nếu như khi hắn ta đi săn, bị hổ báo gì đó cắn chết, cũng không thể trách ai."

Tiêu Ngọc Thần: "Sau đó Hoàng đế nhất định sẽ điều tra, không thể để lại một tia manh mối."

Tiểu Ngọc Châu: "Nếu để người khác làm thì sao? Ví dụ như người của Dương gia."

..........

Ba huynh muội cùng nhau thảo luận cách giết Tứ hoàng tử, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi bên cạnh uống trà lắng nghe, không hề có ý định ngăn cản. Dương gia và Tứ hoàng tử bọn họ, nếu như đã muốn lợi dụng bọn họ, phải chuẩn bị sẵn việc lợi dụng không thành bị báo thù.

Tất nhiên, mọi chuyện nếu như dừng ở đây, bọn họ cũng sẽ không làm gì cả. Nhưng nếu dám dùng thủ đoạn khác, bức bọn họ không thể không đồng ý, vậy thì họ cũng không thể khách khí nữa.

Dương gia, trong tẩm thất của Dương lão phu nhân, Dương thái sư và Dương lão phu nhân cũng đang nói về chuyện giữa Tứ hoàng tử và Tiêu Ngọc Châu.

"Hôm nay tức phụ của lão đại đến phủ Định Quốc Công, bị từ chối." Dương lão phu nhân dựa vào đầu giường, ngữ khí bình tĩnh nói.

Dương thái sư ngồi trên ghế cạnh giường, rũ mí mắt xuống trầm mặc một hồi nói: "Ngày mai ta tìm Định Quốc Công nói chuyện, vị trí Hoàng hậu, ta không tin hắn không động tâm."

"Ta không nghĩ như vậy." Dương lão phu nhân quay đầu nhìn khuôn mặt già nua của Dương thái sư, trong giọng điệu có chút mỉa mai, "Định Quốc Công nắm giữ quân quyền, là thông gia với phủ Đường Quốc Công, quan hệ trong triều của hắn cũng không tồi.”

“Ngươi muốn lôi kéo hắn, Hoàng hậu và Tam hoàng tử cũng vậy. Hơn nữa, với quyền thế hiện tại của Định Quốc Công, nếu hắn có thể sống đến khi vị kia băng hà, bất kể cuối cùng là ai lên vị trí kia, đều phải tôn trọng hắn ba phần."

Dương thái sư cau mày, liếc mắt nhìn Dương lão phu nhân: "Nếu thật sự là như vậy, vậy thì Tiêu Hoài không thể không đứng về phía chúng ta."

Dương lão phu nhân cười lạnh: "Ai lại nghĩ tới, Thái sư đại nhân lại trọng tình như vậy chứ."

Dương thái sư khẽ cau mày, ông ta nhìn Dương lão phu nhân nói: "Ta đã làm tất cả những chuyện này, còn không phải vì cái nhà này sao."

Dương lão phu nhân xua tay: "Rốt cuộc là vì ai, trong lòng ngươi hiểu rõ."

Dương thái sư nhìn bà ấy thật sâu, sau đó đứng dậy: "Ta không nợ ngươi và hài tử cái gì, thứ các ngươi nhận được từ chỗ ta còn chưa đủ nhiều sao?"

"Vậy sao ngươi lại đi tới vị trí ngày hôm nay?" Dương lão phu nhân chế giễu phản bác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK