Đường Thư Nghi bảo Thúy Vân và phu thê Quan Hữu Căn cùng ra ngoại môn đón nữ quyến Lục gia vào trong, lại bảo người đi báo cho Tiêu Ngọc Thần một tiếng, bảo hắn tới tiền viện tiếp đãi nam khách Lục gia.
Trong vườn, Tiêu Ngọc Thần nghe người tới báo tình hình của Lục gia thì sửng sốt, hắn biết lúc trước lão Hầu gia có cưới một thê tử khi còn ở trong thôn, sau lại nghe nói vị kia đã chết, lúc này mới thành thân với tổ mẫu của hắn. Không nghĩ tới bây giờ lại nhảy ra nhà mẹ đẻ của vị thê tử trước của lão Hầu gia.
Nhưng hắn cũng không hề chần chừ, nói một tiếng với đám người Quan Nghi Niên và Đường tam công tử rồi đưa theo Trường Minh Trường Phong đến thính đường ở tiền viện.
Mà lúc này, Thúy Vân đã theo phu thê Quan Hữu Căn ra tới đại môn, bèn nhìn thấy ba người mặt mày xám như tro tàn, xoa tay dậm chân nôn nóng nhìn xung quanh. Một người mặt đầy nếp nhăn, chừng hơn sáu mươi. Hai người khác có vẻ là phu thê, thoạt nhìn đều khoảng bốn mươi.
Ba người nhìn thấy phu thê Quan Hữu Căn và một cô nương toàn thân gấm vóc bước ra, cho rằng vị cô nương này là vị chủ tử nào đó của Hầu phủ, hai người vừa tới gần thì bọn họ đã uốn gối khom lưng hành lễ.
Thúy Vân hoảng sợ, phu thê Quan Hữu Căn vội vàng đỡ người, còn nói: “Vị này chính là Thúy Vân cô nương bên cạnh Hầu phu nhân.”
Người Lục gia vừa nghe là nha hoàn thì đều đỏ mặt. Quan đại tẩu lập tức giới thiệu với Thúy Vân, chỉ vào lão nhân hơn sáu mươi nói: “Đây là lão gia tử Lục gia, là huynh đệ của Lục thẩm.”
Thúy Vân biết chuyện của người nhà này, nếu Hầu phu nhân đã muốn quản chuyện này thì tức là có ý nhận thân thích, nàng ấy phải tỏ thái độ tôn kính, bèn mỉm cười hành bán lễ với Lục lão hán.
Lục lão hán hoảng sợ, vội vàng trốn sang bên cạnh.
Quan đại tẩu thấy thế bèn xấu hổ cười một cái, lại giới thiệu hai người khác cho Thúy Vân: “Đây là đại nhi tử và nhi tức của Lục lão gia tử.”
Thúy Vân cũng hành lễ với hai người này, hai người bọn họ cũng không dám nhận, vội vàng trốn sang một bên.
Thúy Vân lại mỉm cười, gọi một gã sai vặt đưa phụ tử Lục lão hán tới tiền viện gặp Tiêu Ngọc Thần, nàng ấy đưa Lục đại tẩu đến hậu viện gặp Đường Thư Nghi.
“Hầu... phu nhân, Hầu phu nhân nguyện ý giúp chúng ta?” Lục đại tẩu đi phía sau, cẩn thận quan sát Thúy Vân rồi nhỏ giọng hỏi Quan đại tẩu.
Quan đại tẩu gật đầu: “Yên tâm đi, Hầu phu nhân là đại thiện nhân.”
Thần sắc của Lục đại tốt hơn một chút, nhưng vẫn không được tự nhiên, nói đi nói lại thì nhà bọn họ và vị Hầu phu nhân này chẳng có quan hệ gì cả, nếu miễn cưỡng nói là có quan hệ thì cũng chẳng phải quan hệ thân thiết gì.
Nàng ấy là cháu dâu của thê tử trước của lão Hầu gia, Hầu phu nhân là nhi tức của thê tử sau của lão Hầu gia, nói thế nào thì cũng là hai thế đối lập. Nhưng bây giờ bọn họ đã cùng đường rồi không phải sao?
Nàng ấy thấp thỏm trong lòng, cảm thấy đi một lúc lâu mới đến nơi. Theo Quan đại tẩu đi đến cửa một thính đường, muốn phủi phủi một ít bùn đất trên người nhưng lại không biết có thích hợp hay không, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu theo Quan đại tẩu vào phòng.
Vừa đi vào nàng ấy đã cảm thấy như lạc vào tiên cảnh, trong phòng chỗ nào cũng đẹp, người cũng đẹp. Đặc biệt là người ngồi trên nhuyễn tháp ở giữa căn phòng, nàng ấy cảm thấy Vương Mẫu nương nương hẳn cũng là bộ dáng này đi.
Thấy Quan đại tẩu hành lễ, nàng ấy vội vàng quỳ xuống. Sau đó lại nghe người ngồi bên trên cười nói: “Đều là thân thích, không cần khách sáo như vậy, mau đứng lên đi.”
Quan đại tẩu vội khom lưng đỡ nàng ấy đứng dậy, sau đó kéo nàng ấy tới bên cạnh một chiếc ghế dựa ngồi xuống.
Đường Thư Nghi cẩn thận đánh giá nàng ấy, thấy sắc mặt nàng ấy vàng như nến, thần sắc tiều tụy nhưng ánh mắt lại không có một tia gian xảo. Nàng cười nói: “Chuyện của nhà ngươi ta đều nghe Quan đại tẩu nói rồi, ngươi có biết nhà ngươi đâm phải xe ngựa nhà ai không?”
“Họ Tôn, hình như là Đại... Đại Lý Tự khanh, hình như là cái tên này.” Lục đại tẩu nói, đến bây giờ nàng ấy vẫn không biết Đại Lý Tự khanh là cái gì.
Đường Thư Nghi nghe xong, bèn nói với Thúy Trúc: “Ngươi đi hỏi một chút.”
Thúy Trúc lên tiếng đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã quay lại nói: “Đại Lý Tự khanh quả thật họ Tôn, danh tự Tôn Tu Vi, cũng có dính chút thân thích với Hầu phủ.”
“Thân thích thế nào?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Đại cô nương phủ Võ Dương bá gả cho trưởng tôn của Tôn phủ.” Thúy Vân nói.
Đường Thư Nghi biết rõ phủ Võ Dương bá là nhà mẹ đẻ của lão Hầu phu nhân, Võ Dương bá đương nhiệm chính là thân huynh đệ của lão Hầu phu nhân, nhưng cũng không quá thân thiết. Nhưng chuyện này vừa nháo đã liên lụy đến thân thích của cả hai vị phu nhân của lão Hầu gia.
“Nếu đã là thân thích thì chuyện này dễ rồi.” Đường Thư Nghi quay đầu nói với Thúy Vân: “Ngươi đến tiền viện bảo Ngọc Thần tới Tôn phủ một chuyến.”
Thúy Vân đáp lời đi ra ngoài, Đường Thư Nghi cười nói: “Thật ra đều là thân thích cả, trưởng tôn của Tôn phủ chính là chất tôn nữ tế của nhà mẹ đẻ bà bà ta.”
Chuyện đã vậy thì cũng nên cho người Lục gia biết tình huống ở đây. Nàng đã bỏ ra thiện ý lớn nhất, đến lúc đó người bên kia làm như thế nào thì phải xem bọn họ. Nàng đương nhiên hy vọng mọi người chung sống hòa bình, dù sao lão Hầu gia đã đi rồi, cho dù có ân oán gì thì cũng nên hóa giải.
Huống hồ cũng đâu có ân oán gì, lão Hầu gia nghe nói bọn họ đã chết, cũng tìm kiếm một quãng thời gian thật dài mà không tìm được, sau đó mới cưới lão Hầu phu nhân. Lão hầu gia không tính là bỏ thê bỏ tử, lão Hầu phu nhân cũng không có ý đoạt phu quân của người ta. Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.
Sau khi Lục đại tẩu biết Tôn gia là thân thích của lão Hầu phu nhân, cũng chính thân thích nhà mẹ đẻ của thê tử sau của lão Hầu gia thì trên mặt lại lộ vẻ xấu hổ.
202
Bên phía tiền viện, Lục lão hán và nhi tử Lục Đại Cường ngồi trong thính đường cũng vô cùng khẩn trương, bọn họ chưa bao giờ gặp qua thiếu niên lang tuấn mỹ khí khái như vậy. Cả hai lắp bắp thuật lại mọi chuyện, ánh mắt trông mong nhìn đương gia tương lai của Hầu phủ.
Tiêu Ngọc Thần cũng biết là Tôn gia nhưng hắn cũng không lập tức tỏ thái độ. Nếu tính tới quan hệ thân thích gần xa, Tôn gia có thể nói là gần hơn Lục gia nhiều. Hơn nữa Lục gia này cũng không tính là thân thích nhà bọn họ.
Nhưng hắn biết trước nay Đường Thư Nghi làm việc đều không phải bắn tên không đích, nàng chịu quản chuyện người Lục gia thì hẳn là có nguyên nhân trong đó.
Lúc này Thúy Trúc tới, hành lễ với Tiêu Ngọc Thần rồi nói: “Phu nhân nói ngài đến Tôn phủ một chuyến.”
Tiêu Ngọc Thần ừ một tiếng, bảo Trường Minh tiếp đón người Lục gia, hắn đưa theo Trường Phong đến Tôn phủ. Trước khi đi hắn còn đến nhà kho chọn hai phần lễ vật, tính toán lát nữa sẽ đến bái phỏng trưởng tôn Tôn phủ – Tôn Tân Giác, muốn thông qua hắn giải quyết chuyện này.
Lúc tới Tôn phủ, vừa đưa bái thiếp thì người gác cổng của Tôn phủ đã vội vàng mời người vào trong, đồng thời đi thông báo. Tiêu Ngọc Thần vừa đến sảnh đường ngồi chưa được bao lâu thì Tôn Tân Giác đã tới. Hai người hàn huyên vài câu, Tiêu Ngọc Thần bèn nói mục đích hắn đến đây.
Tôn Tân Giác nghe xong bèn nhíu mày, hắn căn bản không biết chuyện này. Lập tức sai người đi hỏi thăm, chỉ một lát sau hạ nhân đã tới bẩm báo, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn: “Là Thất công tử tam phòng, trộm cầm đồ sứ của Tam lão gia ra ngoài bán, kết quả bị người ta đụng vỡ, dưới cơn tức giận đã bắt người tới đại lao.”
Mỗi đại gia tộc hình như sẽ có một hai tên ăn chơi trác táng, kẻ ăn chơi trác táng ở Tôn gia chính là vị Thất công tử này. Hắn ta ăn nhậu bài bạc gái gú, cái nào cũng lành nghề, mấy hôm trước tới sòng bạc thua bạc, không có cách nào đành phải về trộm đồ sứ của cha hắn ta mang ra ngoài bán.
Hắn ta không dám đến hiệu cầm đồ ở Thượng Kinh, sợ bị tóm được nên mới nghĩ mang đồ vật tới tiệm cầm đồ trên trấn ngoài thành, kết quả vừa mới ra khỏi thành đã bị một chiếc xe bò đụng trúng, đồ sứ cũng vỡ nát, người đâm phải hắn ta lại là một con quỷ nghèo, không có bac bồi thường.
Dưới con tức giận, hắn ta đã bẩm báo cho Kinh triệu doãn. Kinh triệu doãn kia cũng là một kẻ giảo hoạt, đám ăn chơi trác táng ở Thượng Kinh này không có người nào mà gã không quen biết, vừa bắt được chuyện này đã lập tức phán người đánh xe bò đuối lý, không nói hai lời đã bắt người đi.
“Thất công tử bây giờ cũng gấp đến độ xoay lòng vòng rồi.” Nô bộc của Tôn Tân Giác nhỏ giọng nói: “Đồ sứ còn, nợ cờ bạc vẫn chưa trả.”
Tôn Tân Giác hừ một tiếng: “Hắn ta đáng.”
Nhưng dù sao cũng không thể vạch áo cho người xem lưng, Tôn Tân Giác không nói chuyện này cho Tiêu Ngọc Thần, chỉ nói nếu là thân thích thì cho người tới đánh tiếng, bảo đại lao thả người là được.
Khoảng thời gian này Tiêu Ngọc Thần đã được rèn luyện rất nhiều, đã học được cách nhìn sắc mặt người khác. Hắn đại khái đoán được chuyện này hẳn có khúc chiết gì trong đó, nhưng hắn không hỏi, chỉ móc ra ngân phiếu năm trăm lượng bạc, nói là bồi thường món đồ sứ kia.
Tôn Tân Giác tất nhiên không nhận, Tiêu Ngọc Thần đang nghĩ ngợi quay về phải tìm một món gì đó có giá trị tương đương làm lễ vật đưa sang cũng được, đúng lúc này, một nam tử mười tám mười chín tuổi chạy vào, nhìn thấy ngân phiếu trên bàn, lập tức không nói hai lời cất ngay vào ngực, còn mở miệng nói: “Đại ca, đây là bạc bọn họ bồi thường cho ta, ta cầm đi ha!”
Hắn ta nói xong lập tức chạy mất, Tôn Tân Giác vừa tức vừa xấu hổ, lại nói đồ sứ kia làm gì đáng tới năm trăm lượng! Nhưng bạc đã bị cầm đi, chỉ có thể để sau này đưa một ít lễ vật tới phủ Vĩnh Ninh hầu.
Xử lý xong xuôi, Tiêu Ngọc Thần cáo từ hồi phủ, Tôn Tân Giác sai người đến chỗ Kinh triệu doãn chào hỏi, yêu cầu thả người.
Lúc Tiêu Ngọc Thần trở lại Hầu phủ thì đại lang Lục gia cũng đã được thả ra. Lục lão hán và phu thê Lục Đại Cường nhìn thấy hắn, nước mắt ần ật, bọn họ vốn tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại hắn nữa.
Lúc này cả nhà đều quỳ xuống dập đầu với Tiêu Ngọc Thần, có cản cũng không được.
Làm người tốt phải làm tới cùng, Tiêu Ngọc Thần lại sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa người Lục gia về nhà, sau đó hắn đến hậu viện gặp Đường Thư Nghi. Hắn thuật lại chuyện xảy ra ở Tôn gia rồi hỏi: “Mẫu thân, vì sao lại quản chuyện này?”
Đường Thư Nghi nói: “Con nói có khi nào cả nhà thê tử trước của tổ phụ con còn sống không?”
Tiêu Ngọc Thần sửng sốt, sau đó nói: “Mẫu thân đang phòng ngừa vạn nhất sao? Nhưng dù bọn họ còn sống thì chúng ta cũng đâu cần phải kiêng kị điều gì.”
Đường Thư Nghi thở dài, nhưng ai bảo nhà người ta sinh được một nhân vật lợi hại chứ. Nam chính trong tiểu thuyết chính là trưởng tôn của nhà đó. Trong sách, hắn ta xuất thân nghèo khó, nhưng sau khi tới Thượng Kinh đã bái Phương đại nho làm sư phụ, sau này tham gia khoa cử lại đỗ Trạng Nguyên.
Sau đó vào Hàn Lâm Viện, một năm sau đã được Hoàng thượng nhìn trúng, vào Trung Thư Tỉnh. Sau này lại đoạt tước vị Hầu phủ, cuối cùng vào Nội Các trở thành một thế hệ danh thần.
Một nhân vật như vậy, Đường Thư Nghi có thể không cần kiêng kị nhưng cũng không muốn đắc tội. Nếu có thể ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt là ổn thỏa nhất. Chỉ là không biết đối phương nghĩ thế nào.
Vẫn là câu nói kia, thiện ý nàng đã bày tỏ, chỉ xem đến lúc đó bọn họ làm thế nào.