Đường Thư Nghi lại nói: "Mọi người cứ yên tâm sống trong trạch tử đó, Tiêu Hoài không phải người không biết phân biệt đúng sai, đều là người một nhà cả."
Tiêu Thành Minh gật đầu: "Đúng vậy, cháu nói đúng."
Đường Thư Nghi lại trò chuyện thêm vài câu với ông ấy, Tiêu Thành Minh cáo từ rồi rời đi. Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh: "Tất cả mọi chuyện đều phải có điểm mấu chốt, chưa chạm đến điểm mấu chốt, ta có thể hiền hoà, có thể chịu chút thiệt, nhưng đã chạm vào điểm mấu chốt thì ta không còn dễ nói chuyện nữa, cũng sẽ không nhường một tấc nào."
Tiêu Ngọc Châu rơi vào trầm ngâm gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói với con bé: "Chuyện liên quan đến người vợ trước đó của tổ phục con và tổ mẫu của con, điểm mấu chốt của chúng ta chính là, tổ mẫu chúng ta không hề trả giả ít hơn người kia, cho nên địa vị của bà ấy, không ai có thể tranh, cũng không ai được động tay vào."
Tiêu Ngọc Châu trầm ngâm gật đầu, một lúc sau con bé hỏi: "Cha con có nghĩ giống nương không?"
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết."
Nếu Tiêu Hoài suy nghĩ khác nàng, vậy có nghĩa tam quan hai người họ không hợp nhau.
"Aiz!" Tiêu Ngọc Châu thở dài một hơi: "Cũng không biết khi nào cha mới về."
Đường Thư Nghi không nói gì, sờ sờ đầu con bé, Tiêu Hoài không bao giờ quay lại mới tốt.
Bên này, Tiêu Thành Minh trở lại trạch tử nơi bọn họ ở, vừa hay gặp phải Tiêu Dịch Nguyên đang chuẩn bị đi ra ngoài, ông ấy gọi người vào phòng nói: "Vừa rồi ta đến Hầu phủ, gặp Hầu phu nhân, nói với nàng nãi nãi cháu không dễ dàng gì."
Tiêu Dịch Nguyên nghe xong thì khẽ cau mày, sau đó hỏi: "Hầu phu nhân nói thế nào?"
Tiêu Thành Minh nói lại lời Đường Thư Nghi đã nói, sau đó thở dài: "Cháu nói chuyện này nên làm thế nào? Ai cũng không dễ dàng."
Tiêu Dịch Nguyên nhìn Tiêu Thành Minh, nghiêm túc nói: "Nhị gia gia, những lời cháu nói tiếp theo, có thể khiến ngài cảm thấy cháu bất hiếu, nhưng cháu vẫn phải nói."
"Cháu nói đi." Tiêu Thành Minh vẻ mặt cay đắng nói.
"Cháu biết ngài là nghĩ cho nãi nãi của cháu, nhưng Nhị gia gia, Hầu gia và Hầu phu nhân chắc chắn cũng sẽ nghĩ cho người thân của bọn họ. Ngài nói, nếu như tranh đấu, chúng ta có thể đấu thắng bọn họ sao?” Tiêu Dịch Nguyên hỏi.
Tiêu Thành Minh thở dài không lên tiếng, nhưng tiếng thở dài này đã nói lên tất cả.
"Chúng ta đấu không lại, nhưng cứ muốn đấu, kết quả cuối cùng là gì?" Tiêu Dịch Nguyên lại hỏi.
"Vậy chỉ có thể để nãi nãi cháu chịu oan ức thôi sao?" Tiêu Thành Minh và Lục Thị đồng cam cộng khổ đã mấy chục năm, mặc dù là quan hệ thúc tẩu, nhưng đã coi nhau là người thân từ sớm.
"Nhị gia gia, niềm kiêu hãnh của lão Hầu phu nhân là do nhi tử của bà ấy cho, niềm kiêu hãnh của nãi nãi cháu chính cháu tự nỗ lực tranh cho nãi nãi." Tiêu Dịch Nguyên nhìn Tiêu Thành Minh nói: "Khoảng thời gian này ngài đừng đến phủ Hầu nữa, mặc dù Hầu gia đã từ cõi chết trở về, nhưng chuyện trong Hầu phủ còn nhiều hơn ngày trước. Thời điểm này, nếu chúng ta không thể giúp đỡ, cũng đừng thêm rắc rối cho bọn họ."
Tiêu Thành Minh nghe hắn nói vậy, vô cùng thất thố, "Ta... Ta không hiểu mấy chuyện này, cũng không muốn gây thêm rắc rối."
Tiêu Dịch Nguyên duỗi tay đỡ cánh tay ông ấy, "Nhị gia gia, cháu hiểu, Hầu phu nhân cũng sẽ hiểu."
Tiêu Thành Minh than một tiếng: "Xem ta đã làm gì này."
Tiêu Dịch Nguyên thấy ông ấy như vậy, bất lực, lại nhẹ giọng an ủi một hồi.
Đường Thư Nghi mỗi ngày đều mong chờ thư trả lời của Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần, hôm nay người đi tìm Tiêu Ngọc Thần đã trở về, Đường Thư Nghi vội vàng gọi người tới, hỏi: "Đại công tử thế nào rồi?"
Thị vệ đáp: "Khi bọn nô tài tìm được Đại công tử, ngài ấy đã gặp người của Hầu gia rồi. Đại công tử được người Hầu gia phái đến hộ tống đi về Tây Bắc."
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, có người của Tiêu Hoài hộ tống, nàng yên tâm hơn rất nhiều. Cho thị vệ xuống nghỉ ngơi, nàng nói với Tiêu Ngọc Châu: "Hẳn là không bao lâu nữa, chúng ta sẽ nhận được thư từ hai vị ca ca của con."
Đang nói chuyện, Thuý Vân đi tới, nàng ấy bước lại gần nói: "Phu nhân, đại phu nhân nhà Chu thái sư đến."
Đường Thư Nghi sững sờ, "Người đang ở đâu?"
Thuý Vân: "Đang ở tiền sảnh."
Đường Thư Nghi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu cũng vội vàng đi theo. Đường Thư Nghi tự hỏi, trong lòng khó hiểu, mặc dù nàng cũng có chút tiếp xúc với đại phu nhân nhà Chu thái sư, nhưng quan hệ này rất bình thường, tại sao nàng ấy không gửi thiếp thư mà trực tiếp tới?
Không lâu sau đến tiền sảnh, Chu đại phu nhân nhìn thấy nàng liền nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười nói: "Mạo muội tới bái phỏng, không làm phiền người chứ?"
Đường Thư Nghi mỉm cười, xua tay: "Không phiền, mau ngồi xuống đi."
Chu đại phu nhân ngồi xuống, bộ dáng muốn nói nhưng lại sợ người biết, Đường Thư Nghi vẫy tay bảo Thuý Trúc Thuý Vân ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng Tiêu Ngọc Châu và Chu đại phu nhân.
Chu phu nhân liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu, Đường Thư Nghi thấy vậy liền nói: "Không sao, ngài cứ nói đi. Chuyện trong nhà ta đều không giấu nha đầu này."
Chu đại phu nhân nghe xong thì sững người: "Vẫn là Hầu phu nhân biết dạy dỗ hài tử."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Hôm nay ngài tới có chuyện gì sao?"
Chu đại phu nhân do dự một lát, "Ta cũng không sợ người chê cười, ngươi xem Đại công tử nhà ngươi và Quỳnh Âm nhà ta có phù hợp hay không?"
Đường Thư Nghi có chút kinh ngạc, mai mối giữa những nhà quyền quý ở Thượng Kinh, cho dù bên nữ có nhìn trúng bên nam trước, cũng phải thăm dò trước, cảm thấy đối phương cũng có ý này, bên nam mới mời bà mối đến nhà bên nữ cầu hôn.
372
Nào có như Chu đại phu nhân, mẫu thân của bên nữ đích thân đến hỏi trực tiếp.
Chu đại phu nhân thấy nàng sững người, nặng nề thở dài nói: "Trong cung truyền ra tin tức, Hoàng thượng muốn chọn nữ tử vào cung, muốn chọn những nữ tử có tài có danh ở Thượng Kinh. Không biết từ khi nào, trong Kinh làm một bảng xếp hạng tài nữ, Quỳnh Âm nhà ta đứng thứ nhất. Ngươi nói chuyện này có làm người gấp muốn chết không cơ chứ?"
Chu đại phu nhân thật sự lo đến mức hai mắt sắp bốc lửa, nếu nàng ấy biết cái bảng xếp hạng chết tiệt kia sẽ xảy ra tai họa như vậy, nhất định đã bảo khuê nữ nhà mình thành thành thật thật học thêu thùa quản gia, không đi thi đấu cầm kỳ thi hoạ gì đó với người ta.
Hoàng đế kia già đến nỗi có thể làm gia gia của khuê nữ nàng ấy, nàng ấy làm sao nỡ để khuê nữ đi phục vụ một lão đầu. Đừng nói chuyện nếu sinh nhi tử cho Hoàng đế, chính là một bước lên trời, Hoàng đế đã già đến bộ dáng như vậy, có thể sinh hay không còn khó nói.
Cho dù y có thể sinh, khuê nữ nàng ấy có sinh một nhi tử, nhưng một hài tử còn hôi sữa làm sao đấu lại Đại hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử? Hoàng đế có thể sống đến khi đứa nhỏ lớn lên không cũng khó nói.
Cho nên, ngay khi nghe được tin tức từ trong cung, nàng ấy đứng ngồi không yên chạy đến phủ Vĩnh Ninh hầu. Nguyên nhân chính là khuê nữ nhà nàng ấy thích Tiêu Ngọc Thần từ lâu. Mà những nữ nhân được coi là tài nữ có trong bảng xếp hạng kia cũng có mấy người thích Tiêu Ngọc Thần, nàng ấy sợ mình đến quá muộn, bị người khác cướp mất.
Đường Thư Nghi vỡ lẽ, nàng nghe Đường Quốc Công nói, phái người đến trước mặt Túc quận vương nói Hoàng đế không có người kế vị, sau đó Túc quận vương liền đến Hoàng cung tìm Hoàng đế. Chỉ là không ngờ tới, Hoàng đế lại muốn từ bảng xếp hạng tài nữ trong Kinh chọn ra nữ tử vào cung sinh hài tử.
Chuyện này thật đúng là không thể diễn tả thành lời. Hoàng đế không suy nghĩ, những nữ hài tử trong bảng xếp hạng đó, đều có xuất thân không thấp, y lại lớn tuổi như vậy, lại kéo nụ hoa trong nhà của các trọng thần trong triều vào cung sinh hài tử cho lão đầu xấu xí như y, này là không sợ các triều thần oán trách sao.
Mặc dù nàng đồng cảm với những nữ hài nhi này, nhưng cũng không thể vì vậy là đẩy Đại nhi tử nhà mình vào trong, nàng nói: "Ngài cũng biết, Ngọc Thần là trưởng tử, hôn sự của nó ta cũng không cách nào làm chủ được, chuyện này còn cần Hầu gia nhà ta quyết định."
"Cái này...."Chu đại phu nhân sắp khóc đến nơi, Tiêu Hoài đang đánh trận ở Tây Bắc, đợi hắn về mọi chuyện đều muộn rồi.
Đường Thư Nghi vẻ mặt bất lực, Chu đại phu nhân thở dài nặng nề: "Ta lại nghĩ thêm cách khác."
Lúc này, Thuý Vân đi vào, đi tới trước mặt Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói: "Phu nhân của Xu mật sứ Ngụy đại nhân đến"
Đường Thư Nghi còn chưa lên tiếng, Chu đại phu nhân đã nói: "Vậy ta đi trước, mong Hầu phu nhân không nói ta đã đến đây."
Nữ nhi của nàng ấy và nữ nhi của Ngụy đại nhân không hợp nhau, nghĩ đến mục đích Ngụy phu nhân tới đây cũng giống như nàng ấy, nàng ấy không thể để Ngụy phu nhân nhìn thấy.
Đường Thư Nghi đứng dậy nói: "Chu đại phu nhân yên tâm, Thuý Vân tiễn Chu phu nhân."
Chu đại phu nhân bước ra ngoài, Thuý Vân dẫn nàng ấy đi vòng một con đường nhỏ, để tránh đụng phải Ngụy phu nhân.
Bên phía Đường Thư Nghi, hai bên hành lễ xong liền ngồi xuống. Ngụy phu nhân là một người dè dặt, nói đông nói tây một hồi mới nói mục đích đến. Cũng là muốn để nữ nhi nhà nàng ấy định thân với Tiêu Ngọc Thần.
Đường Thư Nghi trả lời nàng ấy như cũ: "Ngọc Thần là trưởng tử, hôn sự của nó còn cần Hầu gia nhà ta gật đầu."
Nguỵ phu nhân nghe xong rơm rớm nước mắt, "Cái này phải làm thế nào mới tốt đây!"
Đường Thư Nghi thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Lúc trước khi bàn bạc với Đường Quốc Công, để Hoàng đế bận rộn chuyện sinh hài tử, không nghĩ tới Hoàng đế sẽ chọn quý nữ trong Kinh.
Cũng không phải nói, nữ hài nhi bình thường có thể bị Hoàng đế tuỳ tiện chơi đùa, mà là có thể vào cung hầu hạ Hoàng thượng, cho dù Hoàng đế là một lão đầu xấu xí, nhưng cũng có rất nhiều nữ hài nhi bình thường nguyện ý, dù sao đó cũng là con đường lên trời.
Nhưng những quý nữ xuất thân từ danh môn này lại khác, những người muốn tiến cung hầu hạ lão Hoàng đế kia ước chừng ít đến không thể ít hơn.
Nguỵ phu nhân cũng thất vọng rời đi, Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến phủ Đường Quốc Công, có lẽ có thể lợi dụng chuyện này một chút.
Ngày hôm sau triều đình náo loạn, vài vị ngự sử dâng tấu kiến nghị Hoàng thượng tuyển tú, không nên chọn những thiếu nữ ở trong Kinh. Vài vị nhà đại thần không có nữ hài nhi có tuổi phù hợp, lại thích nịnh nọt Hoàng đế, lại bắt đầu bác bỏ đề nghị của vài vị ngự sử, nhất thời toàn bộ triều đình, ngươi một câu ta một câu bắt đầu nháo loạn lên.
Hoàng đế là một người giữ thể diện, y làm sao không hiểu có vài triều thần ghét bỏ y lớn tuổi, không muốn nữ nhi trong nhà tiến cung. Mà mọi người chỉ hơi suy nghĩ liền hiểu, bây giờ y tuyển nữ tử vào cung chính là vì sinh hài tử. Đã có mấy nhi tử rồi, tại sao còn vội vàng sinh hài tử chứ? Còn không phải vì mấy nhi tử của y đều vô dụng hay sao.
"Được rồi, ý của các ngươi trẫm đã hiểu, chuyện này nói sau đi." Nói xong y đứng dậy bước ra khỏi triều, chỉ còn lại một đám đại thần trong lòng đều mang tâm tư riêng. Bọn họ đều hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, Đại Càn Triều sẽ loạn.
Hoàng đế trở lại ngự thư phòng, càng nghĩ càng tức giận, y giơ tay đập vỡ chén trà trong tay xuống đất, "Trẫm chẳng qua chỉ muốn vài nữ tử, tại sao lại không được? Thiên hạ này đều là của trẫm, trẫm muốn vài nữ tử mà thôi, bọn họ liền cứ lảm nhảm không thôi..."
Y trút giận trong ngự thư phòng một hồi, tiểu thái giám trong ngoài phòng đều câm như hến quỳ xuống.
Qua một lúc sau, Hoàng đế cuối cùng cũng trút giận xong, y hét một tiếng: "Tiêu Khang Thinh."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng quỳ xuống đáp: "Có nô tài."
"Truyền chỉ, nữ tử của quan viên trên thất phẩm ở trong Kinh, tự nguyện tham gia tuyển tú." Hoàng đế nói.
Những tên gia hoả kia không muốn cho nữ nhi bọn họ tiến cung, cũng có vô số người muốn tiến cung hầu hạ y. Đợi đám nữ tử mới tiến cung sinh hài tử, y sẽ ban thưởng một đống lớn, khiến cho những lão gia hoả đó hối hận.