Trường Bình công chúa là tiểu nữ nhi của tiên hoàng, lúc tiên hoàng còn tại thế vô cùng được sủng ái. Tiên hoàng tạ thế, đương kim Thánh Thượng đối xử với nàng ta cũng không tồi, cho nên nàng ta vẫn luôn hoành hành ở Thượng Kinh.
Nàng ta thành thân năm mười tám tuổi, chọn ấu tử nhà Lỗ quốc công làm phò mã. Nghe nói vị kia phò mã kia lan chi ngọc thụ, có thể xem là đệ nhất mỹ nam tử ở Thượng Kinh khi đó. Nhưng vị phò mã này lại là một người đoản mệnh, thành thân với Trường Bình công chúa chưa được ba năm đã qua đời, hai người còn chưa có được một mụn con.
Sau khi vị phò mã này qua đời, Trường Bình công chúa bắt đầu chọn một số nam tử trẻ tuổi đưa vào phủ Công chúa. Lúc ban đầu, nàng ta còn có ý giấu những người này, nhưng sau này đã hoàn toàn buông lỏng, nghe nói trong phủ của nàng ta có không dưới một trăm nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ.
Nếu như là nữ tử bình thường khác, lễ giáo chắc chắn không dung nàng ta, nhưng ai bảo nàng ta là công chúa chứ.
Nhưng Đường Thư Nghi cảm thấy hành vi của Trường Bình công chúa cũng không có vấn đề gì. Nàng ta giàu có, những nam tử đó đi theo nàng ta cũng là tự nguyện, lại không ảnh hưởng đến người khác, nàng ta sinh hoạt thế nào là chuyện của nàng ta.
Nhưng lúc nãy trong nhã gian của Trường Bình công chúa lại vọng ra tên của Tiêu Ngọc Thần là như thế nào? Đừng nói là Trường Bình công chúa kia coi trọng đại công tử trẻ tuổi tuấn tiếu nhà nàng nhé?
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến, Thúy Trúc đi ra mở cửa thì thấy Thúy Vân đang đứng bên ngoài.
Đường Thư Nghi thấy Thúy Vân đi vào bèn xua tay đuổi tiểu nhị ra ngoài, Thúy Trúc lại lấy ra một ít bạc đưa cho hắn, tiểu nhị vội vàng nói lời cảm tạ, còn nói: “Tiểu nhân lập tức cho người dâng trà cho gia.”
Tiểu nhị vui vẻ rời đi, trong lòng còn nhắc mãi vị đại gia này không chỉ tuấn tú mà còn rất hào phóng.
Trong phòng, Thúy Vân đang nhỏ giọng bẩm báo với Đường Thư Nghi: “Nô tỳ nghe được có một giọng nam tử nói với Trường Bình công chúa đại công tử nhà ta như hoa như ngọc... ngọc mạo hoa dung...”
Nói tới đây, nàng ấy cảm giác được có hơi lạnh tỏa ra từ trên người Đường Thư Nghi, nói một cái nam tử ngọc mạo hoa dung cũng chẳng phải lời hay ho gì.
“Còn nói gì nữa?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Người nọ, người nọ còn nói... nói đại công tử ngọc mạo hoa dung như vậy, tư vị chắc chắn không tồi, bảo Trường Bình công chúa thu đại công tử làm... làm trai lơ.”
Thúy Vân căng da đầu nói câu kế tiếp, nhưng nàng ấy vừa dứt lên thì đã nghe được một tiếng vang thanh thúy, một chung trà đã nằm dưới đất, sau đó là âm thanh mang lẫn sát khí của Đường Thư Nghi vang lên: “Thật là to gan!”
Trong phòng trở nên an tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, lúc này lại có tiếng gõ cửa, Đường Thư Nghi khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhưng người quen thuộc với nàng đều biết lúc này nàng đã mang lửa giận ngập trời.
Thúy Vân bước qua mở cửa, lập tức nhìn thấy hai nữ tử gương mặt thanh tú bưng khay trà đứng ngoài cửa. Nhìn thấy trên chiếc chung vỡ dưới đất, hai người đặt khay trà trong tầm tay của Đường Thư Nghi rồi yên lặng thu dọn cái ly bị vỡ, sau đó lại đứng sang một bên chờ sai bảo.
Bọn họ là trà quan của trà lâu, hầu hạ khách nhân uống trà, khách nhân không lên tiếng, bọn họ không dám rời đi.
“Nơi này không cần hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi.” Đường Thư Nghi hướng bọn họ xua tay, hai trà quan lặng lẽ hành lễ rời đi, Thúy Vân đóng cửa lại.
“Vậy thái độ của Trường Bình công chúa thế nào?” Đường Thư Nghi lại hỏi Thúy Trúc.
Thúy Vân: “Trường Bình công chúa quát người nọ, nàng ta nói trong lòng nàng ta bây giờ chỉ có Tề thượng thư.”
Đường Thư Nghi cười một tiếng: “Trong lòng chỉ có Tề Lương Sinh mà còn đưa theo oanh oanh yến yến ra cửa. Hửm, nàng ta tới là để theo đuổi Tề Lương Sinh nhỉ? Chậc...”
118
Đường Thư Nghi không nhịn được chậc một tiếng, Trường Bình công chúa này thật sự tùy hứng! Nhưng người ta có vốn để tùy hứng, ai bảo người ta đầu thai vào chỗ tốt chứ.
Bỗng nhiên cảm thấy hôm nay sẽ có trò hay để xem, nàng bảo Thúy Vân ra ngoài tìm hiểu tình huống, có trò hay lập tức thông báo cho nàng tới xem kịch, thứ hai là xem thử người đề nghị Trường Bình công chúa thu Tiêu Ngọc Thần làm trai lơ là ai. Những lời này đó tuyệt đối không phải là lời thuận miệng nói ra, hoặc là hắn ta có thù với phủ Vĩnh Ninh hầu, hoặc là sau lưng hắn ta có người sai sử.
Thúy Vân đáp lời bước ra ngoài, Đường Thư Nghi bảo Thúy Trúc gọi hai trà quan kia tới, lại gọi thêm hai người xướng khúc. Hôm nay nàng phải trải nghiệm dịch vụ của trà lâu này.
Chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa, hai trà quan vừa rồi uyển chuyển bước vào, phía sau còn có hai nữ tử ôm tỳ bà. Nữ tử mày liễu mắt phượng má đào, dáng vẻ thật không tồi.
Hai trà quan đi đến cạnh bàn trà của Đường Thư Nghi ngồi xuống, bắt đầu pha trà, động tác nước chảy mây trôi đẹp không sao tả xiết. Tỳ nữ ôm tỳ bà hành lễ với Đường Thư Nghi: “Khách quý muốn nghe cái gì?”
Thanh âm thanh thanh thúy thúy, vô cùng dễ nghe.
Đường Thư Nghi dựa người vào ghế, vẫy tay bảo Thúy Trúc ngồi xuống rồi nói: “Xướng bài sở trường của ngươi đi.”
Ca nữ đáp một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh cửa sổ, Thúy Vân cười đi đến chỗ ghế đẩu cạnh bàn trà ngồi xuống, diễn xuất của phu nhân nhà nàng ấy thật là phong lưu tuấn lãng.
“Hạm cúc sầu yên lan khấp lộ, la mạc khinh hàn, yến tử song phi khứ, minh nguyệt bất am ly hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên Chu hộ...”
Tiếng ca uyển uyển chuyển chuyển, thanh lệ du dương, rất dễ nghe.
Đường Thư Nghi nhấc một chân lười biếng ngã ra ghế, nhận lấy chung trà trong tay trà quan, đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi rồi chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra con phố bên ngoài: Tiểu thương cao giọng rao hàng, người đi đường hoặc đang vội vàng bước đi, hoặc đang ngừng bên sạp của tiểu thương chọn hàng hóa, hài đồng ở góc đường vui chơi nô đùa...
Ở trong nhã gian yên tĩnh, uống trà nghe khúc, nhìn phố phường trăm sắc thái bên ngoài cũng là lạc thú.
Xướng xong một khúc, Đường Thư Nghi lấy lại tinh thần, uống phần trà còn thừa trong chung, nói: “Xướng không tệ, thưởng!”
Thúy Trúc đứng dậy lấy ra một ít tán bạc vụn đưa cho ca nữ, ca nữ nhận bạc rồi hành lễ với Đường Thư Nghi: “Tạ quý nhân ban thưởng, quý nhân còn muốn nghe gì nữa không?”
Lúc nàng ấy nói chuyện, gương mặt có vẻ hồng lên, vị quý nhân này trong rất tuấn tú, từng cái giơ tay nhấc chân đều tiêu sái phong lưu.
Đường Thư Nghi đang muốn nói cứ tùy ý là được thì lại có tiếng gõ cửa từ chỗ cửa sổ truyền đến, sau đó là âm thanh trầm đục của Thúy Vân vang lên: “Lục gia, trò hay tới.”
Đường Thư Nghi sáng mắt, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, nhìn thấy có hai người đang đứng đối diện nhau trên hành lang. Một bên Trường Bình công chúa đã hơn ba mươi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, một bên là Tề Lương Sinh nho nhã đoan chính.
Trường Bình công chúa đưa lưng về phía nàng, Đường Thư Nghi không nhìn ra biểu cảm của nàng ta, nhưng từ trong ngữ điệu có thể biết được nàng ta đang rất vui vẻ. Lại nghe nàng ta mở miệng nói: “Tề đại nhân cũng tới uống trà sao, không bằng chúng ta cùng uống đi.”
Từ góc độ của Đường Thư Nghi có thể thấy rất rõ biểu cảm của Tề Lương Sinh. Gương mặt lạnh lùng, lúc Trường Bình công chúa cất bước tiến lên phía trước, hắn cũng lùi về sau hai bước.
Lại nghe hắn nói: “Gia mẫu thích điểm tâm ở đây, thần tới để mua điểm tâm cho gia mẫu, một lát là rời đi, không thể cùng công chúa uống trà.”
“Như vậy sao.” Trường Bình công chúa kiên nhẫn nói: “Cũng đã nhiều ngày ta không gặp lão phu nhân, vậy ta cùng đại nhân về phủ thăm bà ấy.”
“Mấy ngày gần đây gia mẫu không khoẻ, không thể tiếp đãi công chúa.” Tề Lương Sinh nói.
Trường Bình công chúa hình như hơi tức giận, nàng ta nói: “Tề Lương Sinh, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được sao?”
Tề Lương Sinh cũng không yếu thế: “Thần nguyện trung thành với Hoàng thượng, mọi chuyện đều nghe Hoàng thượng định đoạt.”
Trường Bình công chúa cười lạnh một tiếng: “Vậy được, ngươi cứ chờ ý chỉ của hoàng huynh đi.”
Nàng ta nói xong bèn đưa người hung hăng rời đi, Tề Lương Sinh liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ Đường Thư Nghi, sau đó lại cất bước đi về phía nhã gian Thiên Tự Nhất Hào.