Tiêu Ngọc Thần cười đến mức khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai, Giai Ninh quận chúa cũng cúi đầu cười. Vui vẻ một lúc, Tiêu Ngọc Thần nói: "Lát nữa để Ngọc Châu và An Lạc qua nói chuyện với nàng, hai đứa nó nàng đều quen biết."
Giai Ninh gật đầu: "Ta biết rồi."
Hai người cầm tay nhau, nói chuyện một lúc, Tiêu Ngọc Thần còn phải đi ra ngoài kính rượu, liền miễn cưỡng rời đi, sau đó Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc đi tới, hai người ríu ra ríu rít nói cười với nàng ấy, Giai Ninh quận chúa lại cảm thấy mối hôn sự này thật sự rất tốt.
Bên ngoài, hai đại nha hoàn nói chuyện với nha hoàn trong Thanh Phong Uyển, hỏi thăm tình hình trong viện, khi biết bên người Tiêu Ngọc Thần đến một nha hoàn chải đầu cũng không có, trong lòng hai người đều vui mừng một hồi. Đợi Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc rời đi, hai người đi đến bên cạnh Giai Ninh báo cáo:
"Bên người cô gia chỉ có một đại nha hoàn, nói là một người khác phạm sai, cô gia đã đuổi đi."
"Không nghe nói viện này có nha đầu chải tóc."
"Viện của cô gia vốn dĩ không to như này, là mấy tháng trước Định Công phu nhân phái người khơi thông hai viện, hợp thành một viện."
.......
Giai Ninh quận chúa nghe bọn họ báo cáo xong, tâm tình bất an cũng từ từ ổn định hơn không ít. Nàng ấy đứng dậy bảo người chuẩn bị nước tắm để tắm rửa, sau khi ra ngoài đợi một lúc, Tiêu Ngọc Thần được dìu trở về, nàng ấy vội vàng đỡ người. Đợi người đưa hắn tới rời đi, Tiêu Ngọc Thần tỉnh lại.
Giai Ninh thấy vậy mỉm cười nói: "Thế tử đang giả vờ?"
"Nàng gọi vi phu là gì?" Tiêu Ngọc Thần mỉm cười hỏi.
Giai Ninh đỏ mặt, "Phu… phu quân."
Tiêu Ngọc Thần mỉm cười, sau đó khẽ gọi: "Nương tử."
Cả hai người họ đột nhiên cảm thấy mình quá trẻ con, nhịn không được mà bật cười. Tiêu Ngọc Thần thấy nàng ấy đã thay y phục, nghĩ tới hẳn là đã tắm rửa rồi, liền đi tới tịnh thất tắm rửa. Mà Giai Ninh ngồi ở mép giường bắt đầu lo lắng, mãi cho đến khi Tiêu Ngọc Thần từ tịnh thất đi ra.
Tiêu Ngọc Thần đi đến mép giường ngồi xuống, lại nắm lấy tay nàng ấy, cảm thấy nàng ấy hơi run rẩy, biết nàng ấy đang lo lắng. Thật ra hắn cũng không khá hơn là bao, lo lắng nắm tay nàng ấy một hồi, hắn ghé vào tai Giai Ninh nhỏ giọng nói: "Nương tử, ta cũng là lần đầu, có hơi… lo lắng."
Giai Ninh nghe hắn nói vậy, bật cười, cảm giác lo lắng phút chốc biến mất không ít. Lúc này, Tiêu Ngọc Thần kéo nàng vào trong màn........
Ngày hôm sau tân nương tử phải đến thỉnh an mẹ chồng, thậm chí hầu hạ mẹ chồng rửa mặt chải đầu. Giai Ninh trong lòng nhớ mãi chuyện này, sáng sớm hôm sau đã tỉnh dậy. Dưới ánh sáng yếu ớt, nhìn Tiêu Ngọc Thần ngủ đến thơm ngọt, nàng ấy không khỏi sững sờ. Diện mạo xuất sắc ngày thường của Tiêu Ngọc Thần, nàng ấy cũng thấy từ sớm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ hắn ngủ say.
Giờ khắc này hắn nằm nghiêng người, một cánh tay đặt trên người mình. Lông mày thanh mảnh, đôi mi tựa lông quạ, sống mũi cao thẳng, môi đỏ như son... Mỗi một thứ đều đẹp đến khó nói thành lời. Khóe môi Giai Ninh nhếch cao, phu quân có dung mạo như vậy, mỗi lần ngắm nhìn trong lòng không khỏi vui thêm một phần.
Nhẹ nhàng gỡ cánh tay trên eo mình xuống, nàng ấy chuẩn bị ngồi dậy. Nhưng lúc này Tiêu Ngọc Thần siết chặt cánh tay, mơ mơ hồ hồ mở mắt nói: "Không cần dậy sớm như vậy."
"Ta phải thỉnh an mẫu thân." Giai Ninh nhỏ giọng nói.
Tiêu Ngọc Thần lại ôm nàng ấy vào lòng, "Phụ thân và mẫu thân sẽ không dậy sớm, lại ngủ thêm một lát."
Giai Ninh quận chúa có chút không tin lời nói của hắn, Định Quốc Công phu nhân nhìn có vẻ là một người rất chú trọng quy củ! Lúc này, giọng nói của đại nha hoàn từ bên ngoài truyền đến: "Quận chúa, ngài tỉnh chưa?"
Giai Ninh ừm một tiếng, giọng nói của đại nha hoàn lại vang lên: "Vừa rồi Thuý Trúc cô nương bên người phu nhân tới nói, hôm qua Quốc Công gia và phu nhân đều mệt mỏi, hôm nay dậy muộn, bảo ngài và thế tử không cần dậy quá sớm để đến thỉnh an."
Giai Ninh sững sờ một lát, Tiêu Ngọc Thần cười nhẹ bên tai nàng ấy nói: "Tin rồi chứ, chỉ cần phụ thân không phải thượng triều, phụ mẫu hai người sẽ không dậy sớm."
Giai Ninh không nhịn được cười, "Phụ thân mẫu thân đúng là rất ân ái."
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, sau đó nói: "Sau này nàng không cần thường xuyên hầu hạ bên người mẫu thân, bởi vì chỉ cần phụ thân ở trong phủ, gần như đều sẽ ở bên người mẫu thân."
Giai Ninh quận chúa gật đầu, cũng đặt cánh tay lên người hắn rồi nhắm mắt lại, nàng ấy hy vọng trong tương lai, nàng ấy và Tiêu Ngọc Thần có thể ân ái như cha mẹ chồng. Nhưng ngủ là không thể ngủ được, đến một môi trường mới, bắt đầu một cuộc sống mới, nói trong lòng không thấp thỏm là chuyện không thể nào.
Nàng ấy nhắm mắt nghĩ những chuyện nên làm tiếp theo, sau đó muốn dậy mấy lần nhưng đều bị Tiêu Ngọc Thần ngăn lại, mãi đến khi trời sáng hẳn mới thức dậy. Cảm thấy chắc đã muộn rồi, nàng ấy vội vàng tắm rửa trang điểm, Tiêu Ngọc Thần bất lực nói mấy lần giờ vẫn chưa muộn, nhưng trông dáng vẻ gấp gáp của nàng ấy, Tiêu Ngọc Thần cuối cùng dứt khoát không nói nữa, từ từ rồi nàng ấy sẽ biết.
Nhanh chóng chỉnh trang lại chính mình, lại giúp Tiêu Ngọc Thần mặc y phục, đôi phu thê tân hôn cùng nhau đến Thế An Uyển. Đến nơi, Thuý Vân mỉm cười bảo hai người đợi ở tiểu hoa sảnh, còn nói: "Phu nhân vừa mới dậy, thế tử, thế tử phi phải đợi một lát."
Giai Ninh nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy và nói: "Ta đến hầu hạ mẫu thân chải đầu rửa mặt."
Nhi tức phụ hầu hạ mẹ chồng chải đầu rửa mặt, cũng là việc nên làm. Nhưng Thuý Vân mỉm cười nói: "Quốc Công gia vừa mới luyện tập trở về, cũng đang ở đây."
Giai Ninh mỉm cười gật đầu, sau đó ngồi xuống. Cha chồng cũng ở đây, nàng ấy không tiện vào hầu hạ.
Đây là sự khác biệt giữa phủ Định Quốc Công và các nhà khác, những gia đình quyền quý bình thường, nam chủ tử đều có viện của riêng mình. Ngày thường cho dù nghỉ ngơi bên chính phòng phu nhân, hay là bên chỗ tiểu thiếp, buổi sáng sau khi tỉnh dậy thường về viện của mình trước, sau đó hoặc là cùng ăn cơm với chính phòng phu nhân hoặc là tự mình ăn.
Nhưng phủ Định Quốc Công, Định Quốc Công - gia chủ của một phủ không có viện riêng, sinh hoạt thường ngày đều trong viện của phu nhân. Cho nên, chuyện nhi tức phụ hầu hạ chải đầu rửa mặt này căn bản là không tồn tại.
Bên này, Đường Thư Nghi được Thuý Trúc hầu hạ mặc y phục, Tiêu Hoài ngồi bên cạnh. Mặc y phục xong, Thuý Trúc đưa khăn tay vắt khô cho Đường Thư Nghi, nói: "Thế tử và thế tử phi đã đến rồi."
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, nói: "Là ta dậy muộn."
Khoảng thời gian gần đây nàng lao tâm tổn sức, tân tức phụ cưới về rồi, trong lòng liền nhẹ nhõm. Hôm qua ngủ rất say, hôm nay trời sáng tỏ mới tỉnh dậy.
"Sau này để bọn nó ăn sáng ở trong viện của mình là được rồi." Tiêu Hoài ở bên cạnh nói.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó nói với Thuý Trúc: "Lát nữa lại nói với bên phòng bếp một tiếng, bên chỗ Thanh Phong Uyển cần nguyên liệu gì thì lập tức đưa qua."
576
Lúc trước khi dọn dẹp Thanh Phong Uyển của Tiêu Ngọc Thần, nàng đã chuẩn bị một phòng bếp nhỏ, nếu như tiểu phu thê bọn họ muốn ăn trong viện của mình, nàng hoàn toàn không có ý kiến.
Thuý Trúc trả lời một tiếng, trong lòng Đường Thư Nghi nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện với Giai Ninh một lúc. Cho dù cảm thấy nàng ấy là một hài tử rất tốt, nhưng người với người ở chung với nhau, vẫn nên nói chuyện rõ ràng mới tốt, nếu không rất dễ hiểu lầm.
Không lâu sau nàng chỉnh trang xong, Thuý Trúc bọn họ lui ra ngoài, Tiêu Hoài thay y phục, hai người cùng nhau đi ra khỏi tẩm thất, nhìn thấy ba huynh muội đang ngồi trong tiểu hoa sảnh nói chuyện. Thấy Giai Ninh và Tiêu Ngọc Thần đều mặc y phục màu đỏ, vô cùng vui vẻ, trên mặt Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều nở nụ cười.
Bốn người đứng dậy hành lễ, Đường Thư Nghi vẫy tay bảo họ đứng dậy, sau đó nhìn Giai Ninh hỏi: "Có thích ứng được không?"
Giai Ninh mỉm cười gật đầu: "Thưa mẫu thân, thích ứng được."
"Từ nay về sau đây sẽ là nhà của con, có chỗ nào bất tiện, cứ bảo người thay đổi." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Giai Ninh vội vàng nói: "Đều rất tốt."
Đường Thư Nghi mỉm cười rồi đi đến phòng ăn, tân tức phụ mới về nhà chồng, dè dặt là chuyện rất bình thường, từ từ là được rồi. Cả nhà cùng nhau vào phòng ăn, đồ ăn đều đã được dọn lên, mọi người ngồi xuống, nhưng Giai Ninh đi đến bên người Đường Thư Nghi, chuẩn bị gắp đồ ăn cho nàng.
Đường Thư Nghi thấy vậy xua tay nói: "Con ngồi xuống ăn đi, không cần hầu hạ ta."
Giai Ninh nghe xong liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Thần mỉm cười kéo nàng ấy đến bên người, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân không phải đang khách khí với nàng."
Giai Ninh gật đầu, sau đó hành lễ Đường Thư Nghi: "Cảm ơn mẫu thân."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh ngồi xuống, cả nhà bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, hiển nhiên trong phủ Định Quốc Công không có quy tắc khi ăn không được nói.
Nhưng Giai Ninh cũng không cảm thấy phủ Định Quốc Công không có quy tắc, trước đây nàng ấy đã từng tham dự yến hội với Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu, lễ nghi của hai người đều làm người ta không tìm được chút sai lầm.
Ngược lại nàng ấy còn cảm thấy, vừa ăn vừa nói chuyện như vậy không khí càng thêm ấm áp vui vẻ.
Ăn sáng xong, cả nhà lại di chuyển đến sảnh đường tiền viện, hôm nay tân nương tử phải kính trà. Vừa mới ngồi xuống, phòng bên Tiêu Dịch Nguyên và phòng bên Tiêu Kính cũng đi tới.
Sau đó Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh lần lượt kính trà, sau đó ngồi xuống cùng nhau tán gẫu một lúc, Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Kính bọn họ rời đi. Đường Thư Nghi giữ Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh ở lại nói chuyện.
Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, Đường Thư Nghi nói: "Ta và phụ thân các con ngày thường không có nhiều quy tắc như vậy, về sau các con không cần buổi sáng tới thỉnh an. Trong viện các con có nhà bếp nhỏ, sau này các con có thể ăn trong viện của mình, đỡ phải chạy tới chạy lui."
Tiêu Ngọc Thần nghe vậy thì lập tức nói: "Sau này chúng con không thể ăn ở Thế An Uyển sao?"
Trong giọng nói của hắn có chút ấm ức.
Đường Thư Nghi bất lực, "Các con muốn ăn ở Thế An Uyển giống như trước đây cũng được, vẫn như lúc trước, đồ ăn chuẩn bị xong liền phái người tới gọi các con."
"Vậy sau này chúng con sẽ ăn ở Thế An Uyển." Tiêu Ngọc Thần nói.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nói: "Các con đã thành gia rồi, phải có gia đình nhỏ của riêng mình, về sau các con tự quản lý chuyện trong gia đình nhỏ của mình. Ý của ta và phụ thân các con là, về sau mỗi tháng các con lấy một nghìn lượng bạc từ quỹ chung, coi như là chi phí tiêu xài của các con, tài sản riêng của Ngọc Thần cũng là của gia đình nhỏ các con. Những chuyện nhỏ nhặt ngày thường, ta và phụ thân các con sẽ không lo nữa."
Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa sửng sốt, này chẳng khác nào phân bọn họ ra ngoài!
Lúc này lại nghe Đường Thư Nghi nói: "Đầu tiên là như vậy, đợi Ngọc Minh thành hôn xong, sẽ phân tài sản gia nghiệp trong quỹ chung cho ba huynh muội các con."
Đây là muốn phân gia sao!
Tiêu Ngọc Thần đứng dậy, nhìn Đường Thư Nghi nói: "Mẫu thân, là nhi tử làm sai chuyện gì sao?"
Nếu không tại sao phải phân gia, phụ mẫu còn sống thì không phân gia đã là truyền thống.
Đường Thư Nghi trầm mặc, trong lòng sắp xếp ngôn từ để giải thích với hắn, lúc này Tiêu Hoài nói: "Con không sai, chỉ là ta và mẫu thân con lười quản các con thôi."
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Đường Thư Nghi liếc nhìn Tiêu Hoài, lời này nói ra mặc dù khó nghe, nhưng quả thật là ý tứ này. Chẳng qua nàng vẫn giải thích: "Các con không còn là tiểu hài tử nữa, phải tự lo chuyện của chính mình."
Tiêu Ngọc Thần nhìn Đường Thư Nghi rồi lại nhìn Tiêu Hoài, sắc mặt hai người đều bình tĩnh, nhưng hắn biết, phụ mẫu hẳn là đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
Lúc này Tiêu Hoài đứng dậy, nói có chuyện muốn nói với Tiêu Ngọc Thần, hai người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Thư Nghi và Giai Ninh. Đường Thư Nghi vẫy tay gọi Giai Ninh đến ngồi bên cạnh, sau đó nắm tay nàng ấy nói:
"Con đừng nghĩ nhiều, phân gia là ta và Quốc Công gia đã nghĩ tới từ sớm, không liên quan tới con. Đến lúc đó mặc dù phân gia, nhưng vẫn sống cùng một trạch tử, các con muốn đến chỗ ta ăn cơm, chơi đùa đều có thể, chúng ta vẫn là người một nhà, chẳng qua là tự lo chuyện mỗi nhà mà thôi."
Giai Ninh gật đầu: "Phụ thân mẫu thân đều là người thông thái."
Khi mới nghe đến phân gia, nàng ấy quả thật rất kinh ngạc, nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, phân gia rồi ngược lại khiến mọi người càng thêm hoà thuận. Tự lo chuyện của mình, sẽ tránh được rất nhiều mâu thuẫn ở những chuyện nhỏ nhặt.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Ta chính là lười, không muốn bận tâm quá nhiều. Nhà chúng ta ấy mà, ở những chuyện nhỏ nhặt không có quá nhiều quy định giáo điều, cái này từ từ con sẽ biết. Ta chỉ hy vọng sau này con và Ngọc Thần có thể sống vui vẻ hoà thuận."
Gia Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ một buổi sáng, nàng ấy đã có thể cảm nhận được không khí hoà hợp an lạc, không mưu mô tranh đấu, cho dù là hai phòng ngoài phủ cũng như vậy. Gia đình như vậy rất làm người yên tâm.
Mẹ chồng nàng dâu lại nói chuyện một lúc rồi ai trở về viện của người nấy. Ngày hôm sau lại mặt, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh đến phủ Đoan thân vương trước, nói vài lời với Đoan thân vương, sau đó dẫn theo Lý Cảnh Hạo cùng đến phủ Lễ Quốc Công.