Trong thư phòng.
Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Minh lười nhác ngả nghiêng trên ghế dựa, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Thật ra nàng cũng không thích kiểu nói chuyện trịnh trọng nghiêm túc như thế này, nàng thích loại nói chuyện thong thả thoải mái hơn. Nhưng Tiêu Ngọc Minh “trăm công ngàn việc”, ngoài lúc ăn cơm ra thì gần như không thấy bóng dáng đâu, nàng cũng chỉ có thể nhân lúc này túm người tới thư phòng nói chuyện.
Nghĩ nghĩ, nàng vẫn lựa chọn một đề tài nhẹ nhàng để bắt đầu: “Hôm nay con đến trại ngựa cưỡi ngựa?”
“Đúng vậy, đến trại ngựa... cưỡi ngựa.” Tiêu Ngọc Minh vốn đang lười nhác đột nhiên ngồi thẳng dậy, trong lòng có chút khẩn trương, hôm nay ở trại ngựa bọn họ đã thương lượng một chuyện lớn.
Đường Thư Nghi phát hiện động tác của Tiêu Ngọc Minh, ánh mắt hơi lóe lên. Nếu ở kiếp trước, lúc nàng đàm phán với đối tác, chỉ cần bọn họ có bất kỳ động tác nhỏ nào nàng cũng sẽ phân tích ngay. Suy đoán xem đối phương có đang giấu diếm điều gì trong hạng mục đang thương lượng không, hoặc là có động tay động chân gì trong hợp đồng hay không.
Nhưng Tiêu Ngọc Minh không phải đối tượng đàm phán của nàng, hơn nữa thời gian nàng xuyên qua còn quá ngắn, hiểu biết về hắn còn rất ít, thật đúng là không rõ động tác vừa rồi của hắn là có ý gì. Có lẽ chỉ đơn giản là đổi tư thế thôi cũng không chừng.
Thu lại suy nghĩ, nàng mở miệng hỏi: “Trại nuôi ngựa là phủ Nam Lăng bá mở sao?”
“Đúng vậy.” Tiêu Ngọc Minh cười: “Trại nuôi ngựa kia là của mẫu thân Nghiêm Ngũ, cũng chính là của hồi môn của Nam Lăng bá phu nhân.”
“Ừ.” Đường Thư Nghi ra vẻ đã hiểu: “Ngoài thích cưỡi ngựa thì con còn thích làm gì nữa?”
“Con... con cũng không đặc biệt thích thứ gì, chỉ cần chơi vui là được.” Tiêu Ngọc Minh vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài đen tuyền, không nhìn ra đã là giờ nào.
Đường Thư Nghi cho rằng hắn lại ngồi không yên nên cũng không nói sang chuyện khác nữa mà vào thẳng vấn đề: “Ngọc Minh à, ta tìm một sư phụ tới dạy võ cho con nhé?”
“A?” Tiêu Ngọc Minh có chút nôn nóng, hắn sợ trễ giờ, nhất thời không hiểu Đường Thư Nghi có ý gì.
Đường Thư Nghi cho rằng hắn không muốn tập võ, lại nhíu mày. Đọc sách thì lười biếng, nếu võ cũng không muốn tập, chẳng lẽ lại muốn kinh thương? Muốn kinh thương cũng không phải không được, tuy ở nơi này địa vị của thương nhân rất thấp nhưng phía sau hắn chính là phủ Vĩnh Ninh hầu, cũng không có mấy người dám xem thường hắn.
“Vậy sau này con muốn làm gì? Muốn kinh thương sao?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Nương, để con ngẫm lại được không?” Tiêu Ngọc Minh xem như đã rõ, hôm nay nương tìm hắn không phải là để phạt hắn mà là muốn nói chuyện tương lai.
“Được.” Đường Thư Nghi biết chuyện này không thể gấp, nhưng vẫn có mấy lời phải giảng giải với hắn, nàng nói: “Người làm phụ mẫu đều mong hài tử có thể thành rồng thành phượng, nhưng ta cũng không có ý tưởng đó, ta chỉ hy vọng ba huynh muội các con có thể khỏe mạnh bình an hạnh phúc. Nhưng đời người cũng cần phải có mục tiêu...”
“Nương.” Tiêu Ngọc Minh ngắt lời Đường Thư Nghi: “Con sẽ suy nghĩ cẩn thận mà.”
Đường Thư Nghi: “…”
Chẳng lẽ là do nàng quá lải nhải?
“Được rồi, con về ngẫm lại cho kĩ đi, nghĩ kỹ rồi thì nói cho nương.” Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Minh ừ một tiếng rồi đứng dậy chạy ra ngoài, còn Đường Thư Nghi vẫn đang nghĩ nàng thật sự quá dong dài sao. Thật ra trước giờ nàng vẫn không thích nhiều lời như vậy, nhưng đã làm nương người ta thì cũng phải dặn dò mấy câu.
Hai người một trước một sau rời khỏi thư phòng, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu vẫn còn ngồi ở thính đường. Thấy hai người đi ra, Tiêu Ngọc Thần quan sát sắc mặt của bọn họ, thấy ai cũng bình tĩnh mới thả lỏng tâm trạng.
60
Tiêu Ngọc Minh vội vã muốn đi, chỉ nói với Đường Thư Nghi một câu phải về nghỉ ngơi rồi lập tức chạy ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói với hắn: “Ngọc Minh, phụ thân qua đời, mẫu thân một mình chống đỡ Hầu phủ rất vất vả, chúng ta đều phải thông cảm, không được chọc ngài ấy tức giận...”
“Đại ca.” Tiêu Ngọc Minh dừng chân ngắt lời hắn: “Lúc nãy nương đã nói với ta rồi, ta bây giờ rất buồn ngủ, phải về ngủ đây.”
Hắn nói xong đã nhấc chân chạy, Tiêu Ngọc Thần trầm mặc đứng đó. Hắn muốn gánh vác trách nhiệm dạy dỗ đệ muội của một người huynh trưởng nhưng hình như đệ đệ muội muội cũng không dễ quản giáo a!
“Đại công tử, chúng ta trở về sao?” Trường Phong thấy hắn vẫn luôn đứng bất động, bèn mở miệng hỏi.
“Đi thôi.” Tiêu Ngọc Thần có chút ưu thương đi về sân viện của mình.
Chẳng bao lâu sau, phủ Vĩnh Ninh hầu trở nên yên tĩnh, có một người trèo tường trốn khỏi Hầu phủ.
...
Mấy ngày tiếp theo Đường Thư Nghi cũng không tiếp tục hỏi Tiêu Ngọc Minh chuyện sau này hắn muốn làm gì. Hắn nói muốn suy nghĩ, Đường Thư Nghi sẽ cho hắn thời gian suy xét, nhưng nếu hắn vẫn muốn tiếp tục như vậy thì không được.
Hai ngày này trừ việc giúp Tiêu Ngọc Châu thu thập phòng ở thì nàng còn tra xét trướng mục của phủ Vĩnh Ninh hầu. Làm đương gia của Hầu phủ, nàng phải biết kinh tế của Hầu phủ xuất phát từ đâu, chủ yếu chi ra những khoản nào.
Nguồn thu của phủ Vĩnh Ninh hầu rất đơn giản, chính là từ đất đai và cửa hàng. Nhưng Đường Thư Nghi không ngờ phủ Vĩnh Ninh hầu lại có nhiều đất như vậy, gần một trăm ngàn mẫu đất. Có chỗ là do hoàng đế thưởng cho hai đời Vĩnh Ninh hầu, có phần là do phủ Vĩnh Ninh hầu gom góp trong mấy chục năm.
Thật là không thể tưởng tượng được a!
Mặt khác, phủ Vĩnh Ninh hầu còn có gần trăm gian cửa hàng, đa số đều là cho thuê, chỉ để lại một ít tự mình kinh doanh. Nhìn sổ sách, Đường Thư Nghi xem như an tâm, phủ Vĩnh Ninh hầu này chẳng những không phải thùng rỗng mà còn giàu đến chảy mỡ.
Nhưng nàng cũng không thể miệng ăn núi lở, nếu có hạng mục thích hợp thì vẫn phải đầu tư, chỉ là không cần quá gấp gáp thôi.
Lúc này Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi vừa xem sổ sách vừa giải thích với con bé cách xem sổ sách và tình huống thu chi trong phủ. Đường Thư Nghi cũng không mong Tiêu Ngọc Châu có thể hiểu ngay, chẳng qua là mưa dầm thấm đất thôi, từ từ hiểu là được.
“Một tháng phủ chúng ta tiêu nhiều bạc như vậy sao?” Tiêu Ngọc Châu giật mình nhìn những con số trên sổ sách, con bé không nghĩ tới một tháng Hầu phủ lại tiêu nhiều như thế.
Đường Thư Nghi ừ một tiếng: “Tích tiểu thành đại, trong phủ nhiều người như vậy, mỗi ngày ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dùng bạc. Nhưng thu nhập mỗi tháng của Hầu phủ cao hơn chi phí phải chi rất nhiều, cho nên chi nhiều một chút cũng không thành vấn đề.”
Đang nói chuyện thì Thúy Vân từ bên ngoài vén mành đi vào nói: “Phu nhân, Nam Lăng bá phu nhân đến thăm.”
Đường Thư Nghi buông sổ sách, nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên lại tới?”
Thông thường những nhà quyền quý qua lại thăm viếng đều sẽ đưa bái thiếp tới trước. Không đưa bái thiếp mà đột nhiên đến sẽ bị xem là thiếu lễ phép.
Lại nghe Thúy Vân nói: “Nô tỳ cũng không biết, nhưng nhìn sắc mặt của Nam Lăng bá phu nhân có vẻ không tốt lắm.”
Đường Thư Nghi nhớ Tiêu Ngọc Minh từng nói quan hệ giữa hắn và Nghiêm Ngũ nhà Nam Lăng bá cũng không tồi, bèn mở miệng nói: “Mời vào đi.”
Thúy Vân lên tiếng đi ra ngoài, một lúc sau đã thấy rèm cửa mở ra, một phu nhân hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt hiền từ, dáng người hơi đẫy đà đi đến. Đường Thư Nghi vội vàng đứng dậy nghênh đón, Nam Lăng bá phu nhân kéo tay nàng, xấu hổ nói: “Đột nhiên đến thăm, thật là thất lễ.”
Đường Thư Nghi cười đáp: “Không sao, Ngọc Minh nhà ta thường xuyên nhắc đến Ngũ công tử nhà ngươi, nếu không phải bây giờ không tiện thì ta đã sớm đến nhà ngươi thăm hỏi.”
Nam Lăng bá phu nhân thấy nàng nói chuyện lanh lẹ thì cũng nở một nụ cười: “Hôm nay ta tới đây là vì tên nghiệp chướng nhà ta.”
Đường Thư Nghi mời Nam Lăng bá phu nhân ngồi xuống, sau đó quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nghiệp chướng nhà ta mất tích ba ngày rồi.”