“Thật ra không cần kiêng kị.” Đường Thư Nghi trả lời Tiêu Ngọc Thần: “Chỉ là chuyện thuận tay thôi, xem như kết thiện duyên.”
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: “Ngày mai ta đến phủ Võ Dương bá một chuyến, chuyện này cũng phải báo cho cữu công con biết.”
Nhà mẹ đẻ của lão Hầu phu nhân có quyền biết chuyện này.
Bên này, Lục lão hán và ba người nhà Lục Đại Cường ngồi trong xe ngựa ấm áp nhỏ giọng trò chuyện.
Lục đại tẩu nói: “Ta không nghĩ tới Hầu phu nhân lại thật sự quản chuyện của chúng ta, thật là đại thiện nhân.”
Lục Đại Cường quay đầu hỏi nhi tử Lục Ngưu: “Hầu phủ có tốn bạc không?”
“Nghe hạ nhân Tôn gia nói, thế tử Hầu phủ bồi thường cho Tôn gia năm trăm lượng bạc.” Lục Ngưu nói.
“Ôi trời ơi.” Lục đại tẩu kinh ngạc hô lên, sau đó lại hạ giọng nói: “Năm trăm lượng! Thật là năm trăm lượng?”
Lục Ngưu gật đầu, sau đó người Lục gia đều trầm mặc, cả đời này của bọn họ chưa từng thấy nhiều bạc như vậy. Qua một hồi lâu, Lục lão hán nói: “Được rồi, chuyện này chúng ta ghi tạc trong lòng.”
Cũng chỉ có thể ghi tạc trong lòng, có bán cả nhà bọn họ thì cũng không đào được năm trăm lượng đâu.
...
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi dắt theo Tiêu Ngọc Châu đến phủ Võ Dương bá. Võ Dương bá phu nhân vừa thấy Tiêu Ngọc Châu thì đã ôm người vào ngực, miệng nói: “Hôm qua ta còn nói qua năm là nhà các ngươi hết hiếu kỳ, để mấy nha đầu nhà ta đưa Ngọc Châu ra ngoài chơi.”
Đường Thư Nghi cười nói: “Nó đã sớm nhớ thương rồi, mấy hôm trước còn đi lấy lòng mấy con ngựa, chờ thời tiết ấm lên sẽ đi học cưỡi ngựa đó.”
Võ Dương bá phu nhân cười ha ha, nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: “Học giỏi, học giỏi rồi có thể đi đánh mã cầu, tổ mẫu con năm đó đánh mã cầu rất giỏi.”
Tiêu Ngọc Châu cười gật đầu, Võ Dương bá phu nhân sờ đầu con bé, lại bảo mấy nha đầu cùng tuổi trong phủ bà ấy đưa con bé đi chơi. Mấy tiểu cô nương đi rồi, Đường Thư Nghi nói một ít việc nhà với Võ Dương bá phu nhân, sau đó lại nói: “Cữu mẫu, ngài hẳn đã biết chuyện công công nhà ta trước kia từng cưới một thê tử?”
Võ Dương bá phu nhân gật đầu: “Như thế nào? Tìm được người rồi sao?”
Đường Thư Nghi lắc đầu: “Không có, nhưng huynh đệ nhà mẹ đẻ của vị kia gặp chút chuyện, đã tìm đến Hầu phủ.”
Nàng thuật lại chuyện xảy ra giữa Lục gia và Tôn gia, lại nói: “Ta nghĩ nếu đã tìm được người nhà thì cũng không thể mặc kệ, lại nói không phải đại sự gì nên mới bảo Ngọc Thần đến Tôn gia một chuyến, sau đó người đã được thả ra.”
“Ngươi làm việc cẩn thận quá.” Võ Dương bá phu nhân nói: “Đừng nói là mấy chục năm không có tin tức, cho dù tìm được thì có làm sao? Công công ngươi đã mất rồi, cho bọn họ ít bạc tống cổ là được, cũng xem như ngươi thiện tâm.”
Đường Thư Nghi thầm nhủ, ai bảo nhà người ta có nhân vật lợi hại kia chứ?
“Ta chỉ là thấy họ đáng thương thôi.” Đường Thư Nghi nói.
Võ Dương bá phu nhân căn bản không để trong lòng, cười nói sang chuyện khác: “Có vài nhà tới hỏi ta chuyện hôn nhân của Ngọc Thần, ngươi nghĩ thế nào? Nếu không thì chờ các ngươi ra hiếu thì tổ chức một buổi yến hội, tuyển chọn một người?”
Đường Thư Nghi dở khóc dở cười, bộ dáng xinh đẹp rất được hoan nghênh a!
“Ta nghĩ chờ khoa cử xong rồi lại tính tới hôn sự của hắn.” nàng nói: “Đều là người trong nhà, tính tình hắn thế nào ngài cũng biết. Về sau hắn là đương gia của Hầu phủ, chuyện phải học phải làm còn nhiều vô số, từ từ đi, dù sao nam tử hai mươi thành thân cũng không trễ.”
“Cũng đúng.” Võ Dương bá phu nhân nói: “Trải qua nhiều chuyện mới có thể gánh vác được, ra ngoài du lịch một phen cũng không tồi. Ngọc Minh thì, Ngọc Minh ngươi tính thế nào?”
“Tính tình của hắn càng ngày càng tinh quái.” Đường Thư Nghi nói.
Võ Dương bá phu nhân cười: “Ngọc Minh còn nhỏ, trưởng thành là tốt thôi.”
...
Hai người trò chuyện một lúc rồi Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu cáo từ trở về phủ.
Thật ra Đường Thư Nghi cũng muốn vị nam chủ trâu bò trong tiểu thuyết nhanh chóng xuất hiện, giải quyết vấn đề sớm một chút thì nàng cũng không cần đắn đo những chuyện này trong lòng nữa. Nhưng mà không biết vị nam chủ kia bây giờ còn đang trốn ở một góc xó xỉnh nào đó phấn đấu gian khổ nha.
Một khi đã như vậy thì cuộc sống của bọn họ nên như thế nào thì cứ sống như thế ấy.
Mùa đông bắt đầu sau trận tuyết đầu mùa, trời càng ngày càng rét lạnh, Đường Thư Nghi càng ngày càng không muốn ra cửa, các hạng mục tản bộ trong vườn hằng ngày đều bị hủy bỏ. Nhưng mà nhị công tử nhà bọn họ lại rất chịu khó a, mỗi ngày vẫn như trước đây đúng giờ Mẹo rời giường luyện võ, dùng mắt thường là có thể thấy thân thể hắn càng ngày càng chắc nịch, thật giống một con nghé con.
Đường Thư Nghi vừa vui vừa tự hào, tên ăn chơi trác táng nhà nàng cũng dần dần khá lên rồi.
Nhưng Tiêu Ngọc Minh mỗi trừ việc kiên trì luyện võ thì cũng rất chăm chỉ ra ngoài chơi. Cụ thể là làm gì thì Đường Thư Nghi cũng không hỏi nhiều. Nam hài tử mười ba mười bốn rồi, không cần hỏi thăm từng li từng tí, chỉ cần không gây chuyện là được.
204
Tuy Tiêu Ngọc Minh không thích đọc sách, cả ngày lông bông ngoài phố chơi bời nhưng không làm mấy chuyện khinh nam bá nữ, làm hại bá tánh, cũng không hề cờ bạc hút sách, chỉ là quá ham chơi mà thôi. Đường Thư Nghi vẫn khá yên tâm về hắn.
Dù sao tương lai của hắn cũng đã được quy hoạch rõ ràng, luyện võ cho tốt, chờ lúc thích hợp sẽ đưa tới chỗ Hướng tướng quân, nếu người ta chướng mắt nó thì lại đưa nó vào cấm vệ quân hoặc đại doanh kinh giao, rèn luyện hai năm rồi đưa đến đại quân tây bắc.
Ở đó có bộ hạ của Tiêu Hoài và lão Hầu gia, hắn qua đó nếu có năng lực mạnh mẽ thì cũng có thể tích góp một ít quân công mang về, đến lúc đó nói không chừng nhà bọn họ lại có thêm một đại tướng quân.
Nếu hắn ở đó mà không có đường tiến thân thì cứ xem như là đi mạ vàng. Ở trong quân tây bắc mấy năm, trở về lại được tiến cử vào triều đình, tới Binh bộ hoặc một bộ khác thì đời này cũng không xem như là tầm thường vô vi.
“Phu nhân, phủ Quốc công gửi tới một ít hoa, nói là vừa lấy từ phòng ấm ra.”
Thúy Vân lên tiếng ngắt ngang mạch suy nghĩ của Đường Thư Nghi, quay đầu lại nhìn chỉ thấy một tiểu nha hoàn đang ôm một cái chậu trong tay, hoa nở vô cùng rực rỡ. Nàng không nhịn được nở nụ cười, nói với Thúy Vân Thúy Trúc: “Mấy hôm trước đại tẩu còn nói với tay năm nay đã giao nhà ấm cho nhị tẩu xử lý, ai ngờ tẩu ấy lại trồng toàn là hoa, mùa đông năm nay xem ra rau dưa của phủ Quốc công phải dựa vào nhà ấm của phủ nhà ta rồi.”
Thúy Trúc Thúy Vân cũng cười theo.
“Bảo người xem thử mấy thứ trồng trong nhà ấm phát triển thế nào rồi.” Đường Thư Nghi lại dặn dò: “Bảo phòng bếp lúc đưa đồ ăn thì nhớ đưa sang cho phủ Quốc công một phần.”
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Cũng đưa qua chỗ Phương đại nho một phần, nói là cảm tạ Phương đại nho đã dạy dỗ đại công tử nhà ta.”
Thật ra nàng còn muốn đưa sang chỗ Hướng đại tướng quân một phần, nhưng hiện tại bọn họ chưa qua lại với Hầu phủ, đột nhiên đưa đồ ăn sang đó thì quá mức đường đột. Suy nghĩ một hồi vẫn là thôi đi. Nhưng mà vẫn phải tìm cơ hội tạo quan hệ với phủ Hướng đại tướng quân, tới lui quen thuộc rồi sẽ dễ làm việc hơn.
Qua mấy ngày, phu nhân của Phương đại nho nhận được mấy sọt rau tươi xanh mơn mởn Phủ Vĩnh Ninh hầu đưa tới thì có chút ngây ngốc, nhà bọn họ và phủ Vĩnh Ninh hầu ít khi qua lại a, thậm chí bà ấy còn không quen biết Vĩnh Ninh hầu phu nhân.
“Người phủ Vĩnh Ninh hầu nói là cảm tạ lão thái gia nhà chúng ta đã dạy dỗ đại công tử nhà bọn họ.” Ma ma bên người Phương lão phu nhân nói.
Phương lão phu nhân nghe thì xong sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Vĩnh Ninh hầu phu nhân thật là một diệu nhân.”
Cho dù lão nhân nhà bà ấy có chỉ điểm Vĩnh Ninh hầu thế tử gì đó thì người bình thường cũng chỉ đưa lễ vật trong những dịp lễ tết hay mừng thọ, trong những dịp hỉ sự như vậy tặng lễ vật, trong lòng mọi người đều rõ là có ý gì.
Không lễ không tết mà tặng lễ như Vĩnh Ninh hầu phu nhân thì những vật bình thường cũng vô cùng trân quý. Hành vi này khó tránh khỏi có ý lấy lòng nhưng lại không hề khiến người ta chán ghét.
Bà ấy nghĩ nghĩ rồi nói với ma ma bên cạnh: “Bánh hạt dẻ thủy tinh ta làm có còn không?”
“Có, Cửu công tử thích ăn bánh hạt dẻ thủy tinh ngài làm, vẫn còn chừa lại cho công tử a.” Ma ma nói.
Phương lão phu nhân khoát tay: “Đưa qua chỗ Vĩnh Ninh hầu phu nhân đi, nói là ta đích thân làm, tặng bọn họ nếm thử một ít đồ mới mẻ.”
Làm phụ mẫu tổ phụ mẫu, ai cũng tính toán cho hài tử nhà mình. Vĩnh Ninh hầu phu nhân đưa đồ ăn sang đơn giản là để kéo gần quan hệ giữa hai nhà, để lão nhân nhà bà ấy dạy dỗ Vĩnh Ninh hầu thế tử nhiều hơn. Bà ấy cũng muốn thân cận với phủ Vĩnh Ninh hầu, kết giao thêm mấy nhà quyền quý, nói không chừng sau này sẽ hữu dụng cho hài tử nhà bọn họ.
Phương đại nho vừa từ thư viện trở về thì Phương lão phu nhân đã nói với ông ấy chuyện này, Phương đại nho nghe xong, biểu cảm trên mặt một lời khó nói hết. Ông ấy không rõ ái nữ này của Đường quốc, đương gia phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu sao có thể làm việc trắng trợn lộ liễu như vậy? Tùy tiện tặng lễ tới phủ ông ấy.
Lại nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, ông ấy chỉ có thể thở dài một tiếng: “Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó ở chung!”
Phương lão phu nhân hừ mạnh: “Ta lại cảm thấy Vĩnh Ninh hầu phu nhân là diệu nhân, phóng khoáng thẳng thắn. Nếu ông không thích mấy thứ nàng đưa thì tối nay.”
Phương đại nho: “...”
Kiểu phòng ấm này nhà giàu có bình thường không cách nào xây dựng nổi, mà ông ấy luôn đề xướng tiết kiệm nên càng không xây thứ đốt bạc thế này ở trong nhà. Do đó cứ vào đông là nhà ông ấy phần lớn không có rau dưa để ăn. Bây giờ nhớ tới mấy thứ tươi tốt đó, miệng lưỡi bắt đầu thấy thèm.
Phương lão phu nhân thấy ông ấy không còn lời nào để nói thì mỉm cười: “Cho nên mới nói Vĩnh Ninh hầu phu nhân là diệu nhân a, tặng lễ vật cũng chọn thứ người ta khó có thể từ chối. Được rồi, ăn đồ nhà người ta, sau này dạy dỗ hài tử nhà người ta cho tốt là được.”
Phương đại nho bỗng nhiên bật cười, cảm thấy vô cùng phức tạp, bản thân quả thật có chút cổ hủ rồi, ông ấy nói: “Có lẽ Vĩnh Ninh hầu thế tử đã học hỏi mẫu thân hắn không ít, văn chương phong phú phóng khoáng hơn nhiều.”
Bên này Đường Thư Nghi nhận được bánh hạt dẻ thủy tinh của Phương lão phu nhân cũng vô cùng vô vẻ, có qua có lại, quan hệ cứ thể được thiết lập. Chờ sang năm ra hiếu, nàng lại tìm cơ hội bái phỏng lão phu nhân, quan hệ sẽ càng thêm mật thiết.
Nàng cũng chẳng thấy việc này có vấn đề gì, nàng quả thật đang nịnh bợ Phương gia. Nhưng để tìm một danh sư cho hài tử, nịnh bợ người ta một chút thì có làm sao? Ở hiện đại, cha mẹ vì chuyện học hành của con cái mà xoắn xuýt. Nàng lúc này đã gọi là gì!
Nàng tính toán, Tiêu Ngọc Thần chỉ có một lão sư như Phương đại nho là không được, phải tìm cho hắn một người hướng dẫn hắn kết hợp cả lý luận và thực tiễn, người này chắc chắn phải là Tề Lương Sinh.
Tề Lương Sinh từng đỗ Trạng Nguyên, vừa là học bá vừa là khảo bá, lại lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, mấy thứ chính trị triều đình tất nhiên là rõ rành rành. Có hắn dạy dỗ, dù là đối với chuyện khoa khảo hay chuyện sau này tiến vào quan trường của công tử nhà bọn họ đều có lợi ích không nhỏ.
Nhưng làm sao để khiến Tề Lương Sinh đồng ý dạy dỗ Tiêu Ngọc Thần? Tuy quan hệ của hắn và phủ Đường quốc công không tồi nhưng cũng không đến mức nhận lời chỉ giáo hài tử phủ Đường quốc công.
Cái này phải tính toán kỹ lưỡng một phen.