Lương quý phi vào cung thông qua tuyển chọn, phụ thân của nàng ta vốn dĩ là một huyện thừa bát phẩm. Sau khi Lương quý phi được sủng ái, Lương gia mới chuyển đến Thượng Kinh.
Một gia tộc như vậy, rất nhiều quyền quý ở Thượng Kinh đều coi thường. Nhưng Lương quý phi đắc sủng, lại còn sinh ra Nhị hoàng tử. Nhi tử của hoàng đế, mỗi người trong số họ đều có khả năng trở thành hoàng đế, những quyền quý lâu đời ở Thượng Kinh, cho dù coi thường Lương gia, cũng sẽ cho họ một chút thể diện.
Lương nhị gia là thân đệ đệ của Lương quý phi, địa vị trong Lương phủ rất cao, tức là quyền quản gia của Lương phủ đều nằm trong tay Lương nhị phu nhân.
Lương quý phi tuyệt sắc giai nhân, Lương nhị gia là thân đệ đệ, vẻ ngoài tất nhiên cũng không tệ. Mắt phượng mũi ngọc, dáng người cao lớn, quả thực là một người phong lưu tuấn lãng.
Bước vào viện của Lương nhị phu nhân, Lương nhị gia liếc mắt liền nhìn thấy, hai thông phòng của mình đang quỳ dưới hiên nhà. Hai thông phòng này hắn ta vừa mới thu vào tháng trước, cũng coi như còn mới mẻ. Chỉ là, hắn ta giả vờ không nhìn thấy, vén rèm rồi bước vào phòng.
Nữ nhân xinh đẹp có rất nhiều, không kém hai người này.
Sau khi ngồi xuống, một tiểu nha hoàn phục rót trà cho hắn ta. Hắn ta không kiên nhẫn nhìn Lương nhị phu nhân, trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?"
Lương nhị phu nhân đã nhiều ngày chưa gặp hắn ta, vốn dĩ còn muốn nói vài lời thân mật, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng chết tiệt này thì cũng tức giận, nghiến răng nói: "Không có chuyện thì không thể mời người qua đây sao?"
Lương nhị gia nghe vậy, đứng dậy đi ra ngoài, Lương nhị phu nhân vội vàng nói: "Cho ngươi xem thư."
Lương nhị gia quay người lại, cầm lấy bức thư trong tay nàng ta, nhìn thấy chữ trên thư liền cau mày, nhưng vẫn kiềm lại tính khí kiên nhẫn đọc. Sau khi đọc xong, trên mặt hắn ta cũng treo một nụ cười, "Bức thư từ đâu tới?"
Lương nhị phu nhân kể lại quá trình nhận thư, nói: "Ngươi nói nội dung bên trên là thật hay giả?"
Lương nhị gia suy nghĩ một hồi: "Hơn nửa là sự thật. Không phải nói tiểu tử Tiêu gia với nha đầu Liễu gia là thanh mai trúc mã sao?"
"Đúng vậy, nghe nói nếu Liễu gia không xảy ra chuyện, hai nhà này sẽ kết thân." Lương nhị phu nhân cười lạnh: "Đường Thư Nghi cũng là một kẻ su lợi, Liễu gia xảy ra chuyện nàng ta cũng chỉ bàng quan."
Lương nhị gia liếc mắt nhìn nàng ta: "Nàng ta có bàng quan thật hay không, ngươi biết?"
"Tốt nhất nàng ta không bàng quan, lần này liến khiến nàng ta ngã đau." Chỉ cần Đường Thư Nghi Nhi không tốt, nàng ta liền vui vẻ.
"Có phải là thật hay không, đi xem liền biết." Lương nhị gia đứng dậy cầm thư đi ra ngoài, Lương nhị phu nhân cũng đứng lên: "Ta cũng đi."
Lương nhị gia dừng bước chân, xoay người lại: "Ngươi đi làm gì?"
Lương nhị phu nhân chỉnh lại y phục, vẻ mặt nhàn nhạt: "Xem chuyện cười của Đường Thư Nghi kia."
"Tuỳ ngươi." Lương nhị gia vén rèm lên đi ra ngoài, Lương nhị phu nhân nhìn thấy dáng vẻ gấp không đợi được của hắn ta, tức đến cắn răng, sớm muộn gì cũng sẽ giết hết đám hồ ly trong phòng hắn ta.
Phu thê hai người gặp nhau ở cửa, hai chiếc xe ngựa đi về phía ngõ Mai Hoa.
Trên đường đi, Lương nhị phu nhân nói với Thái ma ma bên người: "Trước đây, toàn bộ người dân ở Thịnh Kinh đều nói Đường Thư Nghi có phúc khí, xuất thân tốt, ở nương gia được phụ mẫu huynh đệ sủng ái, sau khi gả đi được phu quân sủng áo. Tiểu Hoài cho dù có sủng nàng ta thì có thể làm gì, còn không phải đã chết rồi sao. Lần này, nhi tử của nàng ta chứa chấp chi nữ của tội thần, ta xem nàng ta khóc như thế nào."
Nghĩ đến chuyện gì đó nàng ta lại cười: "Nghe nói Tiêu Hoài vô cùng yêu nàng ta, bên người ngoài nàng ta ra thì không còn ai khác. Ha ha, sau khi Tiêu Hoài chết làm sao lại bị tặng hai tiểu thiếp?"
"Cuộc sống của nàng ta bây giờ chắc chắn không dễ gì." Thái ma ma biết Lương nhị phu nhân thích nghe cái gì, tất nhiên nói ra những gì nàng ta thích nghe nhất.
Bà ta lại nói thêm: "Nam nhân chết rồi, hài tử không chí tiến thủ. Toàn bộ Thượng Kinh, ai mà không biết biệt hiệu của Tiêu nhị công tử? Vốn dĩ còn tưởng rằng Đại công tử nhà nàng ta không có tài học gì, nhưng yên phận không gây sự, ai biết cũng là đầu sỏ gây hoạ."
Lương nhị phu nhân mỉm cười sung sướng, Đường Thư Nghi không tốt nàng ta liền vui.
28
Xe ngựa chạy rầm rầm đến ngõ Mai Hoa. Bọn họ mang theo không ít người, vừa vào trong ngõ liền bị người ta chú ý. Lương nhị phu nhân phu nhân và Lương nhị gia không xuống xe, nhưng biển hiệu Lương phủ trên xe ngựa, đủ để thể hiện thân phận của bọn họ.
Quản gia của Lương phủ đứng ở trước cửa, gõ cửa, tràn đầy khí thế. Nhưng sau khi gõ cửa một lúc lâu, không ai trả lời, quản gia đi đến xe của Lương Nhị gia thấp giọng nói: "Nhị gia, hình như không có ai."
Lương nhị gia nheo mắt lại, sau đó nói: "Xông vào, nếu có ai hỏi, cứ nói nô lệ trong phủ trốn đến nơi này."
Lương gia mấy năm nay làm việc bừa bãi, loại chuyện như phá cửa này cũng chẳng tính là gì cả. Quản gia dẫn theo vài tên sai vặt, hai ba lần cửa liền bị đập tung. Vài người hùng hổ đi vào, chỉ thấy trong tiểu viện được bài trí rất tinh xảo, nhưng không có lấy một bóng người.
Quản gia đi ra báo cáo với Lương nhị gia, lông mày của Lương nhị gia nhíu chặt lại, chẳng lẽ có người đang giở trò ác ý?
Cùng lúc đó, Lương nhị phu nhân đang chờ xem trò cười của Đường Thư Nghi, biết trong viện không có ai. Hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn, nàng ta nhất thời không thể chấp nhận được, rén rèm bước xuống xe, hai ba bước chân liền vào bên trong.
Quả nhiên, bên trong không có ai.
Quay đầu tát một cái vào mặt Thái ma ma: "Đi hỏi xem ai gửi thư tới, ta ngược lại muốn xem là ai muốn chơi ta."
Thái ma ma che mặt, vội vàng vâng dạ, sau đó chạy nhanh ngoài tìm quản gia, chính quản gia đưa thư cho bà ta. Bây giờ quản gia cũng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.....
Mà giờ khắc này, đầu ngõ Hoa Mận, Trường Minh đang nấp ở quán trà bên cạnh, nhìn vào bên trong, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Cũng may tối hôm qua phu nhân đã đưa Liễu Bích Cầm đi rồi, nếu không thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Thấy rõ tình hình, hắn vội vàng chạy đến xe ngựa cách đó không xa, đứng bên cửa sổ xe ngựa thở hổn hển vài hơi rồi mới nói: "Đại... công tử, người của Lương gia phá cửa viện, một đám người xong vào trong. Sau đó Lương nhị phu nhân cũng đi vào."
"Cái gì?" Trong xe ngựa Tiêu Ngọc Thần kinh ngạc trực tiếp đứng dậy, sau đó đập đầu vào nóc xe, khiến hắn đau đến cắn răng.
"Đại công tử, là thật, ta tận mắt chứng kiến." Trường Minh lại nhỏ giọng nói: "Người nói có nguy hiểm hay không, nếu muộn mấy canh giờ nữa..."
"Đừng nói nữa, về... về phủ.” Giờ khắc này sắc mặt của Tiêu Ngọc Thần tái nhợt, tay run lẩy bẩy. Đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm chuyện kinh hiểm như vậy. Nếu Cầm muội muội bị đưa đi chậm vài canh giờ, sự việc liền bị bại lộ. Như vậy....
Hắn không dám suy nghĩ sâu xa.
Trường Phong vội vàng bảo xa phu đánh xe, lúc này hắn cũng rất sợ hãi.
Mà lúc này xe ngựa của Ngô Tĩnh Vân cũng cách đó không xa, nàng ta đang nghe nha hoàn Hạnh Nhi nói về tình hình ở ngõ Mai Hoa, "...Vài người đi vào, nhưng dường như bên trong không có ai. Sau đó Lương nhị phu nhân cũng đi vào, nhưng cũng thất vọng đi ra."
"Không thể!" Giọng nói của Ngô Tĩnh Vân trở nên bén nhọn.
Kiếp trước chính tại thời điểm này, Liễu Bích Cầm rõ ràng sống ở đây, mãi cho đến hai tháng sau nàng ta và Tiêu Ngọc Thần thành thân. Lúc đó còn là ma ma bên người nàng ta, đưa Liễu Bích Cầm vào trong Hầu phủ, nàng ta nhớ rõ ràng, bên trong làm sao lại không có ai được?
Làm sao có thể, làm sao có thể?
Chẳng lẽ có người trùng sinh giống nàng ta?
Nghĩ đến khả năng này, Ngô Tĩnh Vân khiếp sợ đến toát mồ hôi. Nàng ta dựa vào thành xe vô lực nói: "Mau về phủ."
Xe ngựa của nàng ta chạy cấp tốc về phía Ngô phủ, xe ngựa của Lương gia cũng rời khỏi ngõ Mai Hoa. Lương nhị phu nhân lên xe ngựa của Lương nhị gia, hỏi: "Ngươi nói xem, nội dung trên thư là thật hay giả?"
Lương nhị gia nheo mắt lại, suy nghĩ một hồi: "Cho dù có là thật hay giải, ta cũng coi như là thật mà đi điều ta. Chuyện này chỉ cần đã làm rồi. chắc chắn sẽ có dấu vết. Lúc đó nữ quyến của Liễu gia đều bị bán đi, nếu như là thật, tiểu tử Tiêu gia kia làm sao có thể đưa người ra? Thông qua ai?"
"Đúng, tra, tra cho rõ." Lương nhị phu nhân nghiến răng nói: "Nếu không... Cho dù có tra được hay không, đều gán tội lên người Tiêu Ngọc Thần."
"Ngu xuẩn." Lương nhị gia chán ghét liếc nhìn nàng ta, "Đường quốc công là một lão hồ ly, chỉ cần một chút sơ hở cũng có thể phản công."
Lương nhị phu nhân cắn chặt răng căm hận nói: "Sao bên trong lại không có người chứ."
Nếu Liễu Bích Cầm ở trong đó thì tốt biết bao nhiêu.
Lương nhị gia nhìn dáng vẻ nàng ta nghiến răng nghiến lợi, cười như không cười nói: "Tiêu Hoài chết rồi, ngươi còn nghĩ đến hắn sao?"
"Đừng ngậm máu phun người." Lương nhị phu nhân thẹn quá hoá giận, Lương nhị gia mỉm cười: "Ta có nghĩ đến hắn thì ta cũng không quan tâm."
Vẻ mặt phát tướng của Lương phu nhân tức giận đến có chút méo mó, còn vẻ mặt Lương nhị gia thì vẫn vân đạm phong khinh. Sau đó cả hai người đều không nói gì.
Đến Lương gia, Lương nhị gia gọi tâm phúc đến bên người rồi phân phó: "Đến Hình bộ điều tra gia quyến của Liễu Ngọc Sơn, đặc biệt là Liễu Bích Cầm".