Đường Thư Nghi ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ Tiêu Thanh Vũ là ai, thì ra là tứ cô nương nhị phòng. Không biết tiểu cô nương này làm sao mà cứ bất hòa với Ngọc Châu.
Kiếp trước Đường Thư Nghi chưa từng kết hôn, càng không có hài tử. Nàng không rõ phải giáo dục một tiểu hài tử tám tuổi như thế nào, nhưng khi hài tử gặp chuyện, nàng sẽ phân tích đúng sai với nó, dạy nó nên giải quyết sự việc như nào, như vậy chắc không sai đâu nhỉ?
Hơn nữa, kiếp trước nàng cũng từng thấy những thông tin liên quan ở trên mạng, giáo dục hài tử phải kiên nhẫn. Vì vậy, Đường Thư Nghi rất nghiêm túc giảng giải cho Tiêu Ngọc Châu: “Người không cố ý làm chuyện xấu thì đều được khoan dung, cần phải tha thứ. Có người ngoài miệng nói là vô ý nhưng thật sự lại là cố ý, ngươi như vậy tất nhiên không thể bỏ qua, còn phải đánh trả.”
“Tiêu Thanh Vũ chính là như vậy, nàng ta cố ý mà.” Tiêu Ngọc Châu phồng mặt nói: “Hôm nay nàng ta làm dơ váy của con, còn nói là sợ con té ngã nên mới đỡ con, không cẩn thận mới khiến váy con bị dơ. Con thấy nàng ta chính là cố ý.”
“Vậy con đã làm gì?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Con hắt một bát mực lên người nàng ta.” Tiêu Ngọc Châu hừ mạnh, lại cẩn thận nhìn Đường Thư Nghi, sợ bị nàng răn dạy. Người trong học đường đều nói nó hắt mực lên người Tiêu Thanh Vũ là không đúng.
Đường Thư Nghi nhướng mày, tuyệt nha, đúng là chuyện mà tiểu bá vương có thể làm. Nàng cầm y phục thay cho Tiêu Ngọc Châu, lại nói tiếp: “Bị khi dễ tất nhiên phải phản kích. Nàng ta cố ý làm dơ váy của con, con hắt mực lên người nàng ta cũng không sai. Nhưng con cũng phải chỉ ra nàng ta cố ý, có ý đồ xấu xa. Còn phải cảnh cáo nàng ta nếu lần sau còn làm thế thì không chỉ bị hắt mực đơn giản như vậy thôi đâu.”
“Nếu làm như vậy thì người khác sẽ nói con không tốt, không phải sao?” Tiêu Ngọc Châu vô cùng tủi thân, rõ ràng là Tiêu Thanh Vũ cũng làm dơ y phục của nó, nhưng người trong học đường chỉ thấy mỗi cô bé làm sai.
“Con rất để ý người khác nói con như thế nào sao?” Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Châu cau mày suy nghĩ một chút: “Cũng không quan tâm lắm.”
“Đúng vậy, không cần để ý người khác nói như thế nào.” Đường Thư Nghi thay y phục cho con bé xong, nắm tay dắt con bé ra ngoài, lại nói tiếp: “Con chỉ ra việc nàng ta làm sai trước không phải để người khác khen con tốt, nói con làm đúng. Nói như vậy là để làm rõ thị phi đúng sai, đúng chính là đúng, sai chính là sai. Chỉ cần con ngay thẳng thì không cần phải sợ người khác nói.”
Tiêu Ngọc Châu nhếch môi cười: “Con biết rồi. Nương, nương thật tốt.”
Đường Thư Nghi mỉm cười xoa bàn tay nhỏ mềm mại của nữ nhi.
Mẫu tử hai người bước vào nhà ăn, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đã ở đó. Bọn họ cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, Đường Thư Nghi không nhắc lại chuyện xảy ra lúc giữa trưa. Cơm nước xong mẫu tử dời bước đến tiểu thính, Đường Thư Nghi bảo nha hoàn bà tử rời đi, trong phòng chỉ còn lại bốn mẫu tử.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đều ngồi ngay ngắn, chỉ có Tiêu Ngọc Minh ngả ngớn như phường lưu manh. Đường Thư Nghi không nói gì thêm, nàng không phải người hà khắc, cho rằng chuyện gì cũng phải theo quy củ mới tốt.
“Chuyện hôm nay ba người các con đều có phần sai.” Đường Thư Nghi nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần: “Huynh trưởng như cha, nhưng con đã gánh vác được trách nhiệm dạy dỗ đệ muội chưa?”
Tiêu Ngọc Thần tự trách: “Sau này con sẽ đốc thúc bọn họ.”
“Ừm, chủ yếu là làm gương tốt.” Đường Thư Nghi nói.
Bản thân còn lắm tật xấu thì đừng mong dạy dỗ được ai.
“Vâng, mẫu thân.” Tiêu Ngọc Thần cũng biết bản thân hắn bây giờ không thể nào bảo ban được đệ muội.
Đường Thư Nghi lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh: “Con biết sai chưa?”
Tiêu Ngọc Minh không thèm để ý trả lời: “Biết sai rồi, lần sau con không sờ đầu muội muội nữa.”
Đường Thư Nghi thấy thái độ chẳng thèm để tâm của hắn, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, Tiêu Ngọc Minh năm nay mười bốn tuổi, đang vào thời kỳ phản nghịch. Hài tử tuổi này luôn thấy mình là người lớn, mọi chuyện hẳn nên do bản thân làm chủ, không thích bị gia trưởng quản giáo.
Đau đầu nha!
36
Trầm mặc một hồi, Đường Thư Nghi vẫn nói: “Là thân huynh muội, có chút hành động thân mật cũng không sao, huống chi muội muội còn nhỏ. Nhưng con không nên chủ động đẩy con bé, lại còn muốn động thủ đánh người. Cho dù con tức giận thì cũng không được làm như vậy.”
“Con biết rồi.” Lần này Tiêu Ngọc Minh trả lời rất thành khẩn, hắn đã ý thức được bản thân làm sai từ lâu rồi. Thật ra lúc đó hắn cũng không muốn đẩy muội muội, chỉ là đã đánh nhau với người khác thành quen nên mới vô thức hành động như vậy, giơ tay cũng chỉ có ý hù dọa con bé thôi.
“Biết sai mà sửa là tốt.” Đường Thư Nghi không nói thêm, nàng nhất thời con chưa nghĩ được cách đối phó với nhị nhi tử đang trong thời kỳ phản nghịch này.
“Vừa nãy ta cũng đã nói với các con.” Đường Thư Nghi lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Châu: “Quan hệ giữa người với người, các ca ca đối tốt với con thì cũng muốn con đối tốt với bọn chúng. Có thứ tốt không thể độc chiếm, phải chia sẻ.”
Tiêu Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi.”
Đường Thư Nghi không hề nói những đạo lý cao xa, xua tay bảo hài tử về phòng nghỉ ngơi, còn dặn dò ngày mai phải nộp lại <Đệ tử quy>, còn phải kiểm tra đọc thuộc lòng. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đi rồi, Tiêu Ngọc Châu bổ nhào vào ngực Đường Thư Nghi, nói muốn ngủ với nàng.
Đường Thư Nghi mỉm cười ôm con bé, bảo nha hoàn bà tử đi thu thập, mẫu tử hai người nhỏ giọng trò chuyện. Tiêu Ngọc Châu ríu rít nói một số chuyện ở học đường, Đường Thư Nghi cười khẽ lắng nghe, không phát biểu ý kiến.
Nói quá nhiều đạo lý với hài tử cũng không tốt.
Một lúc sau Thúy Vân tới bẩm báo nước đã chuẩn bị xong, có thể tắm gội. Đường Thư Nghi đưa Tiêu Ngọc Châu đi tắm rửa, sau đó hai người mới lên giường nghỉ ngơi. Tiểu hài tử ngủ rất nhanh, chỉ một lúc mà Tiêu Ngọc Châu đã ngủ mất.
Đường Thư Nghi nghiêng người nhìn gương mặt nhỏ say ngủ, trông thế nào cũng thấy tinh xảo đáng yêu. Nàng lúc này có thể hiểu được nguyên nhân có một vị bằng hữu ở kiếp trước nói rằng tiểu hài tử lúc an tĩnh đều là thiên sứ nhưng lúc náo loạn lại biến thành ác ma.
Nàng cười khẽ rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Phủ Vĩnh Ninh hầu trở nên yên tĩnh, nhưng một đêm này lại không hề bình lặng, nhìn cuộc đấu tranh kịch liệt ở trên triều vào sáng sớm ngày mai là biết.
Đại Càn, mười ngày một lần sẽ thượng triều, hôm nay là ngày lên triều. Các đại thần vào giờ Dần đã đứng chờ ngoài Ngọ Môn, giờ Mẹo sẽ tuần tự vào Càn Thanh Cung để tảo triều. Cách mười ngày mới có một buổi nên chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện cần tấu trình. Hai canh giờ sau mới xem như kết thúc.
Rất nhiều người đã đói đến mức da bụng dán da lưng, cảm thấy chắc sắp hạ triều rồi, nhưng lúc này Giám sát Ngự sử Lê Nguyên Trung bỗng nhiên bước ra khỏi hàng, cao giọng buộc tội Lương Kiện An dung túng gia nô xâm nhập nhà dân, hành vi bừa bãi.
Hắn vừa khơi mào thì đã có thêm mấy quan viên bước ra khỏi hàng buộc tội Lương Kiện An, nội dung bao gồm ức hiếp cô nhi trung thần vì nước quên mình, dung túng gia nô hành hung, cường đoạt dân nữ,... ngoài chuyện này thì còn buộc tội nhị hoàng tử, bao che nhà mẹ bạo lực hành hung.
Đương nhiên cũng có người bảo vệ nhị hoàng tử và Lương Kiện An, hai bên ngươi một câu ta một chữ, nước miếng văng tứ tung, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà triều đình đã bước vào trạng thái cao trào.
Ngay lúc hai bên đang cãi nhau túi bụi thì Đường quốc công đã vén áo bào quỳ gối xuống đất, hô to một tiếng bệ hạ, lại cúi rạp người khóc rống.
Triều đình lập tức an tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc bi thương của Đường quốc công. Người hơn sáu mươi tuổi, quỳ xuống đất than khóc khiến người ta nhìn mà chua xót.
Hoàng đế đứng dậy rời khỏi long ỷ, đi đến bên cạnh Đường quốc công khom lưng đỡ ông ấy: “Ái khanh, có gì ngươi cứ nói, đừng như thế.”
Đường quốc công vẫn quỳ không đứng lên, ông ấy ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt, bù lu bù loa: “Bệ hạ, thần sinh liên tiếp năm nhi tử mới có được một nữ nhi, từ nhỏ đã xem như châu báu bảo hộ trong lòng bàn tay, chỉ cần con bé hắt xì một cái là lão thần đã lo lắng không thôi. Nhưng vận mệnh của nữ nhi nhà thần nhiều chông gai, trung niên tang phu, mang theo ba hài tử gian nan sống qua ngày, thần mỗi khi nhớ tới đều đau lòng không thôi. Hiện tại cô nhi quả phụ bọn họ lại bị người ta khi dễ như vậy, bệ hạ, thần vô năng, không bảo vệ được hài tử...”
Đường quốc công lại bò ra đất khóc thất thanh.