Phủ Vĩnh Ninh hầu.
Ăn tối xong, Đường Thư Nghi nói chuyện với Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu. Nàng nói với hai huynh muội chuyện Thái phi và Tề phủ muốn đầu tư, ý tưởng của nàng muốn để bọn họ nắm bốn phần cổ phần, Thái phi và Tề phủ mỗi người nắm ba phần.
Tiêu Ngọc Châu nghe xong nghi ngờ hỏi: "Tại sao chúng ta không nhận thêm cổ phần, chủ ý ban đầu vốn dĩ là ngài nghĩ ra mà."
"Khoảng thời gian này con cùng ta xem sổ sách trong phủ, con nói chúng ta bây giờ thiếu tiền không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, mặc dù sản nghiệp của phủ Vĩnh Ninh hầu không nhiều, chỉ có ruộng đất và cửa hàng, nhưng mà số lượng rất nhiều. Hơn nữa những năm qua, châu báu quý hiếm tích trữ trong nhà có thể nói chỉ cần ba huynh muội họ không xuất hiện người có tố chất tán gia bại sản, tài phú trong trong nhà có thể nuôi sống bọn họ đến mấy đời.
"Cho nên, mục đích thực sự của ta khi mở hội quán này không phải là để kiếm tiền." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều lộ vẻ khó hiểu, không phải để kiếm tiền thì tại sao lại bỏ nhiều công sức như vậy để làm chuyện này.
Đường Thư Nghi nhìn hai huynh muội rồi mỉm cười: "Mục đích thực sự của ta là mối quan hệ."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh như hiểu như không, Đường Thư Nghi giải thích với bọn họ: "Cho dù làm chuyện gì, đều cần có người đến làm. Chỉ cần tìm đúng người dùng đúng người, chuyện đã thành công được một nửa. Mối quan hệ giống như tiền bạc, cần phải kinh doanh tích luỹ từ từ mới càng ngày càng nhiều, mới có thể khi cần dùng liền có thể lấy ra dùng. Giống như đại ca các con thi khoa cử, nếu như chỉ dựa vào mình nó đọc sách, khả năng thi đậu có lớn không?"
"Không lớn." Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Nhưng nếu ta tìm Phương đại nho và Tề đại nhân làm lão sư chỉ dạy cho nó, khả năng liền lớn hơn rất nhiều. Đó chính là tác dụng của mối quan hệ."
Nói xong, nàng dựa vào ghế gấm thở dài: "Ai cũng không biết sau này sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng chỉ cần trong tay chúng ta có tiền có mối quan hệ thì không cần sợ gì cả."
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều nghiêm túc gật đầu, biểu thị mình đã hiểu. Lúc này Đường Thư Nghi lại nói: "Mặc dù nói muốn kinh doanh mối quan hệ, nhưng không phải ai cũng cần cố ý qua lại. Người khác nhau có những cách qua lại khác nhau, về sau ta sẽ nói với các con."
Cho dù có nói nhiều, đều không dễ hiểu bằng cách dạy trực tiếp.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh lại gật đầu, Đường Thư Nghi không nói chuyện này nữa, nói đến Tiêu Ngọc Thần, cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu. Mấy ngày trước nhận được thư của hắn, lá thư tiếp theo còn phải đợi vài ngày nữa.
Ba người nói chuyện một lúc rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, ăn sáng xong Tề Nhị liền đến. Đây là thời gian "làm việc" mà Đường Thư Nghi đặt ra cho hắn, giờ thìn tứ khắc (tám giờ rưỡi sáng) đi làm, giờ Dậu nhị khắc (năm giờ rưỡi chiều) tan làm.
Đến thư phòng, Tề Nhị lấy "bài tập về nhà" ra, Đường Thư Nghi cầm lấy xem, chỉ thấy nét chữ bên trên không đẹp lắm, nhưng có thể nhìn ra hắn viết rất nghiêm túc. Đường Thư Nghi mỉm cười khen ngợi hai câu, Tề Nhị vui vẻ cả buổi sáng, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
Sáng nay, Đường Thư Nghi dẫn ba người lên kế hoạch cho từng khoảng viện trong Hồ Quang Tạ, mỗi viện làm cái gì, nên sắp xếp như thế nào, vân vân. Buổi chiều bốn người bọn họ lại đến Hồ Quang Tạ, xem xét ngay tại chỗ. Cả hôm nay cũng làm xong kế hoạch trang trí.
Trên đường trở về, Đường Thư Nghi nói với Tề Nhị: "Chuyện đầu tư hội quán, phụ thân ngươi đã nói qua với ngươi chưa?"
Tề Nhị gật đầu: "Cha cháu nói đầu tư dưới danh nghĩa của cháu."
Đường Thư Nghi nghe xong sững sờ một lúc, sau đó mới vỡ lẽ. Ái tử của phụ mẫu, chắc chắn vì con cái mà tính xa trông rộng, Tề Lương Sinh cũng đang vạch kế hoạch cho tương lai của Tề Nhị. Đều là phụ mẫu, tình cảm đối đãi với hài tử cơ bản đều giống nhau.
"Vậy được," Đường Thư Nghi nói, "Hội quán này không chỉ có ngươi và ta đầu tư, mà Gia Thư thái phi cũng đầu tư. Ý tưởng của ta là, ta nắm bốn phần, ngươi và Gia Thư thái phi mỗi người nắm ba phần, ngươi thấy thế nào?"
Tề Nhị tự nhiên không có ý kiến, vội vàng nói đồng ý. Tuy nhiên, Đường Thư Nghi vẫn nói: "Chuyện này ngươi thương nghị với phụ thân một chút, ngày mai trả lời ta. Nếu như đồng ý, ta soạn một bản khế ước, chúng ta ký khế ước."
Tề Nhị lại gật đầu nói được, về nhà hắn liền nói chuyện này với Tề Lương Sinh. Tề Lương Sinh nghe Gia Thư thái phi cũng đầu tư, thần sắc hơi khựng lại, nghĩ đến Hồ Quang Tạ kia là sản nghiệp của Tiêu Dao Vương, càng hiểu hơn.
"Có thể, dùng bao nhiêu lượng bạc, đến lúc đó con nói với ta là được." Tề Lương Sinh nói.
Tề Nhị gật đầu, Tề Lương Sinh hỏi hôm nay hắn đã làm gì, Tề Nhị trả lời từng câu một, Tề Lương Sinh lại chỉ dạy hắn thêm vài câu rồi mới để Tề Nhị trở về. Đợi người rời đi, trong lòng hắn cảm khái, Đường Thư Nghi biết giáo dục hài tử hơn hắn.
266
Ngày hôm sau, sau khi nhận được câu trả lời của Tề Nhị, Đường Thư Nghi lại đến phủ Tiêu Dao Vương một chuyến, nói chuyện chia cổ phần của hội quán với Thái phi. Thái phi đối với chuyện này không có ý kiến, sau đó ba bên thuận lợi ký khế ước, sau đó liền bận rộn với việc trang trí.
Là một người quản lý thành công, Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ không tự mình làm tất cả, nàng giao phần lớn mọi thứ cho Tề Nhị, đương nhiên, khi nàng giao việc cho hắn làm, nàng cũng sẽ nói cho hắn biết việc đó nên làm như thế nào.
Những người đọc sách kém, phương diện khác chưa chắc đã kém. Tề Nhị miệng ngọt biết nói chuyện, dưới sự dạy dỗ của Đường Thư Nghi, hành sự càng ngày càng khéo léo, có một số việc ban đầu hắn làm còn ngúc nga ngúc ngắc, nhưng sau đó càng làm càng thuận tay.
Chớp mắt hai tháng trôi qua, Hồ Quang Tạ cũng trang trí gần xong. Chủ yếu không thay đổi gì lớn, chỉ cải thiện một số địa phương, lại thêm một chút đồ trang trí mềm mại, nếu không trang trí cả một trạch tử lớn năm viện cũng phải mất đến ba đến năm tháng.
Mọi việc đến giai đoạn cuối, Tề Nhị vốn bận đến mức chân không chạm đất cũng nhàn rỗi hơn, Đường Thư Nghi dứt khoát cho hắn nghỉ hai ngày. Ba vị công tử bột đã nhiều ngày không đi chơi với nhau, cuối cùng cũng có thể cùng nhau đi chơi, liền hẹn nhau cưỡi ngựa ra thành chơi.
Đường Thư Nghi biết chuyện cũng không ngăn cản, làm việc lâu cũng nên thư giãn tâm tình cũng chẳng sao. Ai biết được, buổi sáng người đi sinh long hoạt hổ, đến tối lại bị khiêng về.
Mặc dù Đường Thư Nghi không tự mình cải tạo Hồ Quang Tạ, nhưng vẫn phải kiểm soát rất nhiều thứ, cộng thêm việc chú thích sách cho Lý Cảnh Tập, cho nên trong khoảng thời gian này nàng cũng rất bận rộn.
Sau khi cải tạo Hồ Quang Tạ xong, nàng cho Tề Nhị nghỉ hai ngày, cũng cho phép chính mình nghỉ hai ngày. Hôm nay, nàng không làm gì cả, chỉ chơi với Tiêu Ngọc Châu, Thuý Vân, Thuý Trúc. Thời tiết hôm nay khá đẹp, gió nhẹ ấm áp, buổi chiều Đường Thư Nghi cho người đặt một chiếc bàn ở tiểu đình trong vườn, bốn người chơi mã điếu.
Thưởng thức phong cảnh niết quân bài, ngày tháng nhàn nhã trôi qua.
Đánh đến ván cuối cùng, ngay khi sắp kết thúc, một quản sự vội vàng chạy tới, vừa hành lễ với Đường Thư Nghi vừa nói: "Phu nhân, ngài mau đi xem đi, Nhị công tử bị người khác đánh, bị khiêng về nhà."
Đường Thư Nghi phắt một tiếng đứng dậy, vẻ mặt tức khắc mang theo đầy lo lắng và tức giận. Sải bước đi đến tiền viện, hỏi quản sự kia: "Có chuyện gì? Có nghiêm trọng không? Bị ai đánh?"
"Nô tài không rõ lắm," Quản sự vội vàng nói: "Triệu quản gia thấy Nhị công tử bị khiêng về, lập tức bảo tiểu nhân đến báo với người."
"Tề Nhị và Nghiêm Ngũ thì sao?" Đường Thư Nghi hỏi.
"Hai vị công tử vẫn ổn, đều cùng theo đến." Quản sự trả lời.
Đường Thư Nghi tăng nhanh bước chân, không lâu sau liền đến viện của Tiêu Ngọc Minh, đại phu vừa hay cũng đi tới. Đường Thư Nghi cùng ông ấy vào phòng ngủ của Tiêu Ngọc Minh, nhìn thấy hắn nằm trên giường, quần áo bẩn thỉu còn bị rách vài chỗ, hắn cau mày nghiến răng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, có thể thấy hắn đang đau đớn đến mức nào.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vẻ mặt lo lắng đứng bên giường.
"Đại phu, mau đến xem cho nó." Đường Thư Nghi vội vàng hét về phía đại phu, bây giờ nàng không rảnh hỏi xem là ai đánh hắn.
Đại phu đáp lại rồi đi đến mép giường, đưa tay ấn lên lưng Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Minh hét lên một tiếng, sau đó mồ hôi trên trán bắt đầu tí tách rơi xuống. Đường Thư Nghi thấy vậy hai mắt đỏ hoe.
Nàng lấy khăn tay ra, vừa lau mồ hôi vừa thì thầm với Tiêu Ngọc Minh: "Nếu đau thì kêu lên, cũng không có ai cười nhạo con."
Tiêu Ngọc Minh lắc đầu: "Nương, con không đau."
Nhưng càng nói như vậy, Đường Thư Nghi Nhi càng đau lòng. Nàng quay sang đại phu nói: "Nhẹ một chút."
Đại phu bảo vâng, thật ra ông ấy đã dùng sức rất nhẹ rồi. Một lúc sau cuối cùng cũng kiểm tra xong, ông ấy cau mày nhìn Đường Thư Nghi nói: "Vết thương bị roi đánh ngoài da không thì không sao, chỉ cần bôi thuốc vài ngày là được, chỉ là..."
Trái tim Đường Thư Nghi căng chặt, "Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là bị gãy hai xương sườn, phải chăm sóc thật tốt." Đại phu nói.
Nhìn thấy ý lo lắng trên mặt Đường Thư Nghi càng nặng nề hơn, ông ấy vội vàng nói: "Nhưng thân thể của Nhị công tử rất tốt, nuôi dưỡng nhiều mấy là có thể khỏe lại, sẽ không để lại bệnh căn."
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, "Đại phu ngươi mau kê đơn thuốc đi."
Đại phu vội vàng gật đầu, đi sang một bên viết đơn thuốc. Đường Thư Nghi cúi đầu hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Ai đánh?"
Không hỏi nguyên nhân vụ việc, trực tiếp hỏi ai đã đánh, có thể thấy nàng thật sự đau lòng. Nhưng Tiêu Ngọc Minh lại mím môi nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói, vẻ mặt quật cường.
Đường Thư Nghi thấy vậy híp mắt lại, quay đầu nhìn Tề Nhị và Nghiêm Ngũ hỏi: "Các ngươi nói, ai đánh nó?"
Nhưng hai người họ còn chưa lên tiếng, Tiêu Ngọc Minh đã hét lên với họ: "Các ngươi cũng không được nói."
Sau đó, hắn nặn ra một nụ cười nói với Đường Thư Nghi: "Nương, ngài đừng hỏi nữa, không phải đại phu đã nói rồi sao, con không có chuyện gì, dưỡng vài ngày là được rồi."