Đường Thư Nghi gọi vọng ra cửa, Triệu quản gia lập tức đẩy cửa đi vào, khom người cung kính nói: “Phu nhân có gì phân phó?”
Đường Thư Nghi: “Đến Ngô phủ gọi Ngô đại nhân tới đây, nói là có chuyện cần ông ta tới giải thích.”
“Vâng.” Triệu quản gia cung kính lên tiếng, hành lễ xong lại xoay người bước nhanh ra ngoài.
Nhìn tác phong làm việc dứt khoát sảng khoái của nàng, biểu cảm của Phương sơn trưởng rất phức tạp. Mà Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng phải lau mắt mà nhìn. Trước kia bọn họ cũng từng kết giao với Tiêu Hoài, cũng từng gặp Triệu quản gia, hắn đã từng là trợ thủ đắc lực của Tiêu Hoài.
Bọn họ đã từng thấy bộ dáng của Triệu quản gia lúc ở trước mặt Tiêu Hoài, cũng giống hệt như với Đường Thư Nghi hiện tại. Điều này chứng minh vị Hầu phu nhân trước mắt này đã thật sự trở thành chủ nhân chân chính của Hầu phủ, cho dù là ngoại viện hay nội viện.
Như vậy chuyện Lương gia gây rối lúc trước, người thay Hầu phủ giải quyết sạch sẽ chính là vị Hầu phu nhân này sao? Nếu đúng như vậy thì Hầu phu nhân quả thật không đơn giản, không thua gì đấng mày râu.
Trong lúc nhất thời, Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá đã suy nghĩ rất nhiều.
Mà lúc này, Đường Thư Nghi lại làm lơ ánh mắt của ba nam nhân trong phòng, tự nhiên ngồi xuống, cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Lúc này nàng đã mất đi vẻ sắc sảo khi nãy, khôi phục bộ dáng Hầu phu nhân ung dung hoa quý.
Trong phòng vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến người ta xấu hổ.
Một lát sau, Đường Thư Nghi nhìn về phía Nam Lăng bá nói: “Bá phu nhân gần đây có khỏe không?”
“Khỏe lắm, hai ngày trước cứ nhắc mãi là phải tới Hầu phủ bái phỏng. Nói lần trước ít nhiều cũng nhờ ngươi phối hợp, nếu không sẽ không bắt được nghiệp chướng kia.” Nam Lăng bá là người hảo sảng, nói xong còn cười ha ha mấy tiếng.
Đường Thư Nghi cũng cười: “Chuyện đó cũng là do Ngọc Minh có chỗ không đúng, ta cũng đã phạt nó rất nặng.”
Nói tới hùng hài tử trong nhà, Nam Lăng bá cũng có tiếng nói chung, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ tâm đầu ý hợp. Một lúc sau, Đường Thư Nghi lại nhìn Tề Lương Sinh nói: “Hòa Quang nhà ngài xem như ngoan nhất trong số ba hài tử này rồi.”
Tề Lương Sinh cũng thật đau đầu với hùng hài tử nhà mình, tuy không thích đàm luận việc nhà với người ngoài nhưng cũng không nhịn được thở dài: “Tiểu tử kia vô cùng gian xảo.”
“Hài tử lớn chừng này là đang vào thời kỳ phản nghịch, không quản giáo nghiêm khắc là không được.” Đường Thư Nghi vừa nói vừa nhìn Phương sơn trưởng, lại cười nói tiếp: “Khiến phu tử ở thư viện phải lo lắng nhiều, cũng phiền Phương sơn trưởng ngài nhọc lòng.”
Phương sơn trưởng: “...”
Sao lại có nữ tử như vậy chứ? Mới nãy còn khí thế bức người, giương cung bạt kiếm đối chọi gay gắt, giằng co với ông ta, bây giờ lại cười nói oanh oanh yến yến với ông ta. Thể diện đâu? Không c ần sao?
Nhưng duỗi tay không đánh người tươi cười, Phương sơn trưởng nhàn nhạt ừ một tiếng, xem như đáp lại. Lúc này lại nghe Đường Thư Nghi nói: “Mấy ngày trước đây Ngọc Thần nhà ta còn nói phu tử ở thư viện dạy dỗ nghiêm khắc, nhân tài xuất hiện lớp lớp, đây đều là Phương sơn trưởng biết cách quản lý a!”
Phương sơn trưởng: “...”
Thật là hết chỗ nói, chỉ có phụ nhân và tiểu nhân là khó đối phó, thật không sai mà.
Đường Thư Nghi thấy ông ta không nói lời nào, cũng biết văn nhân chết vì sĩ diện, đặc biệt là phần tử trí thức đức cao vọng trọng a, nên nàng cũng không tiếp tục trò chuyện với ông ta, lại quay sang nói chuyện phiếm với Nam Lăng bá và Tề Lương Sinh. Nhưng phần lớn đều là nàng và Nam Lăng bá nói, Tề Lương Sinh ngẫu nhiên mới thêm và mấy câu.
Đường Thư Nghi hòa hoãn quan hệ với Phương sơn trưởng cũng là có nguyên nhân. Đại Càn trọng văn, văn nhân có địa vị rất cao, Phương sơn trưởng là đại nho đương thời, địa vị lại càng cao. Môn sinh của ông ta trải rộng khắp thiên hạ, cổ nhân lại tôn sư trọng đạo, đắc tội ông ta tới chết không phải là hành vi thông minh.
Xem tình huống hiện tại, khả năng cao là ông ta bị người khác lợi dụng.
Có đôi lúc cần cúi đầu phải cúi đầu, nàng cũng không phải người không chịu được một chút ủy khuất.
136
Nhưng Phương sơn trưởng nói đức hạnh của Tiêu Ngọc Thần có vấn đề là chuyện không thể nhẫn nhịn. Bị một đại nho phê phán đức hạnh, nếu nàng không mạnh mẽ phản bác thì sẽ thật sự phải đội cái nồi này, Tiêu Ngọc Thần sẽ phải gánh vác cái danh đức hạnh có vấn đề trên đầu, vậy tiền đồ của hắn sau này còn gì để nói nữa?
Cho nên nàng mới cứng rắn phản bác trước, sau lại cười hòa hoãn quan hệ.
Đảo mắt đã qua nửa canh giờ, âm thanh của Triệu quản gia từ ngoài cửa vọng vào: “Phu nhân, Ngô đại nhân tới rồi.”
Đường Thư Nghi cười nhìn về phía Phương sơn trưởng: “Phương sơn trưởng, ngài xem?”
Chỗ này là thư phòng của Phương sơn trưởng, nàng tất nhiên sẽ không giọng khách át giọng chủ.
“Vào đi, ta cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào.” Phương sơn trưởng nói xong còn hừ lạnh một tiếng, Đường Thư Nghi cũng không thèm để ý, ngồi ở chỗ cũ chờ Ngô Quốc Lương.
Ngô Quốc Lương cười đẩy cửa tiến vào, đang muốn chắp tay hành lễ với Phương sơn trưởng thì lại thấy Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng ở đây, sắc mặt lập tức biến đổi nhưng chỉ trong chớp mắt. Ông ta chắp tay chào hỏi Phương sơn trưởng: “Phương sơn trưởng.”
Sau đó là Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá, cuối cùng là Đường Thư Nghi. Ông ta chắp tay lại, giơ thật cao, khom lưng thật sâu, lễ này không thể nói là không lớn.
Lại nghe ông ta nói: “Hầu phu nhân, là Ngô mỗ quản giáo không nghiêm để truyền ra lời đồn đãi làm tổn hại thanh danh của thế tử, là Ngô mỗ sai.”
Sau đó ông ta lại thi lễ với Phương sơn trưởng: “Phương sơn trưởng, là Ngô mỗ quản giáo không nghiêm, để ngài nghe phải những lời không đúng. Chuyện từ hôn giữa tiểu nữ và Tiêu thế tử là vì bát tự hai người bọn họ không hợp, không còn nguyên nhân nào khác.”
Ông ta làm như vậy thì còn có gì không rõ? Chuyện giải trừ hôn ước giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Ngô gia phần lớn nguyên nhân đều phát sinh từ Ngô phủ, nếu không Ngô Quốc Lương cũng sẽ không khom lưng cúi đầu như vậy.
Phương sơn trưởng thở dài một hơi, ông ta bị người ta lợi dụng rồi!
Nhưng sai chính là sai, ông ta chắp tay hành lễ xin lỗi Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi làm sao chịu nhận lễ của ông ta, nàng đỡ tay ông ta, còn thi lễ thật sâu rồi nói: “Phương đại nho, lúc nãy là ta lỗ m ãng, hy vọng ngài thông cảm. Ngọc Thần còn trẻ, thật sự không thể gánh được cái danh đồi bại kia, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Phương sơn trưởng thấy nàng thành khẩn như vậy, cũng xem như đã cho ông ta mặt mũi, trong lòng thoải mái hơn nhiều: “Phu nhân cũng chỉ là thương hài tử, có thể lý giải. Tiêu thế tử là hài tử không tệ.”
Đường Thư Nghi nghe xong lời này, mắt sáng lên, lập tức quyết định thuận nước đẩy thuyền: “Hài tử Ngọc Thần này tuy chăm chỉ đọc sách nhưng học vấn vẫn còn nhiều chỗ không thông, hy vọng sau này có thể được ngài dạy dỗ.”
Phương sơn trưởng sửng sốt, tức đến mức muốn bật cười. Hầu phu nhân này cũng thật biết giậu đổ bìm leo a! Ông ta cũng chỉ là nói Tiêu Ngọc Thần không tốt, hiện tại chỉ là sửa lời một chút thôi mà Hầu phu nhân này lại bảo ông ta phải dạy dỗ Tiêu Ngọc Thần. Người nào cũng có thể được ông ta chỉ giáo sao?
Nhưng...
Thôi, dù sao cũng là do ông ta tin vào lời gièm pha, suýt nữa tổn hại thanh danh của Tiêu Ngọc Thần, chỉ điểm vài câu cũng không có vấn đề gì, bèn nói: “Ừ, có rảnh thì bảo hắn cầm văn chương tới chỗ ta.”
Đường Thư Nghi không ngờ sẽ thành công thật, nàng kinh hỉ sửng sốt chớp mắt, sau đó lại hành lễ với Phương sơn trưởng: “Đa tạ Phương sơn trưởng.”
Phương sơn trưởng cũng xem như đã lấy lại mặt mũi, nếu ban nãy Hầu phu nhân không chịu buông tha, ông ta thật không biết phải làm sao. Ông ta khoát tay với Đường Thư Nghi rồi nói: “Hầu phu nhân không cần đa lễ.”
Mà Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng không ngờ tới kết quả lại như thế này, bọn họ đều bội phục Đường Thư Nghi. Chỉ trong tích tắc mà đã giải trừ nguy cơ tổn hại thanh danh của Tiêu Ngọc Thần, còn giúp hắn có được sự chỉ giáo của một đại nho đương thời.
Tuy Phương sơn trưởng là sơn trưởng của thư viện nhưng không dạy học, cũng không phải ai cũng được ông ta chỉ giáo, đây chính là chuyện tốt có cầu cũng không được!