Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

49

Hai nhà vốn dĩ đã có thù, tuy chưa đến mức ngươi sống ta chết nhưng không có cách nào cởi bỏ mâu thuẫn. Hôm nay có thể ngồi xuống vờ như gió êm sóng lặng nói vài câu đều là vì Hoàng thượng không muốn để mọi chuyện căng thẳng hơn, nếu không hai nhà không ai chịu cúi đầu.

Vì vậy ba người Lương gia chỉ ở Hầu phủ một lúc là rời đi, Tiêu Ngọc Thần và Đường Thư Nghi đều không ra tiễn, không cần phải thế.

Người đi rồi, Tiêu Ngọc Thần tới Thế An Uyển, thuật lại chuyện hắn và Lương Kiện An đã nói cho Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi nghe xong bèn cười hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”

Tiêu Ngọc Thần sờ đầu, có chút ngượng ngùng: “Con thấy... biểu hiện của con hôm nay vẫn chưa thật sự tốt. Những lời đã chuẩn bị đêm qua đều không dùng được.”

Thiếu niên lang sáng sủa tinh xảo, bộ dáng đứng vò đầu vô cùng ngây thơ, lực sát thương không nhỏ.

Đường Thư Nghi cười nói: “Con không hiểu biết nhiều về Lương Kiện An, tất nhiên không biết phong cách hành sự của hắn ta thế nào nên những lời con đã chuẩn bị tất nhiên không thể dùng được.”

Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu: “Sau này con sẽ tìm hiểu thêm nhiều nhân vật mấu chốt ở Thượng Kinh.”

“Cũng không cần phải thế.” Đường Thư Nghi nói: “Sau này khi con giao tiếp với người khác, chỉ cần giữ nguyên tắc và điểm mấu chốt của bản thân, những thứ khác cứ tùy hoàn cảnh mà làm. Hôm nay con làm rất tốt.”

Tiêu Ngọc Thần được khích lệ, mỉm cười thẹn thùng. Đường Thư Nghi thở dài trong lòng, đại nhi tử này, cũng không biết sau khi từ hôn với Ngô Tĩnh Vân thì ai sẽ là người chiếm tiện nghi đây.

Nghĩ đến Ngô Tĩnh Vân, nàng khom người về phía trước, kéo gần khoảng cách với Tiêu Ngọc Thần, nhỏ giọng nói: “Con nói xem làm sao Lương Kiện An lại biết con giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa?”

Tiêu Ngọc Thần nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Nhi tử không biết.”

“Ta nhận được tin là Ngô gia nhị tiểu thư Ngô Tĩnh Vân báo cho bọn họ.” Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên nói chuyện Ngô Tĩnh Vân muốn từ hôn cho Tiêu Ngọc Thần biết. Lần này tố giác Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi tội thần không thành công, Ngô Tĩnh Vân sẽ nghĩ cách khác để từ hôn.

Phương pháp gì?

Đơn giản nhất là hắt nước bẩn lên người Tiêu Ngọc Thần, hoặc thiết kế bẫy rập khiến hắn làm ra những hành vi mất kiểm soát.

Vì vậy cần cho Tiêu Ngọc Thần biết trong khoảng thời gian này phải cẩn thận, không thể rơi vào bẫy của người ta. Muốn từ hôn, có thể, nhưng tuyệt đối không được làm Tiêu Ngọc Thần dính vết nhơ.

Tiêu Ngọc Thần nghe Đường Thư Nghi nói xong thì kinh ngạc há hốc mồm: “Này... này... sao có thể?”

Làm gì có nữ tử chủ động từ hôn? Ngô Tĩnh Vân lại còn vì chuyện từ hôn mà đẩy hắn vào hiểm cảnh.

Hắn không có ấn tượng sâu sắc gì với Ngô Tĩnh Vân, nhưng vẫn cảm thấy đó là một nữ tử dịu dàng khoan dung, sao nàng ta có thể làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa hắn cũng đâu có làm chuyện gì tổn thương nàng ta, không phải sao? Tại sao nàng ta lại làm thế?

Đường Thư Nghi thấy vẻ mặt không thể tin được của Tiêu Ngọc Thần, không biết nên thở dài hay châm chọc, nam nhân cổ đại chưa bao giờ cân nhắc tới suy nghĩ của nữ nhân.

“Sao lại không thể?” Đường Thư Nghi nói: “Con và Ngô Tĩnh Vân có hôn ước, nàng ta là hôn thê của con. Nhưng con lại một lòng một dạ với nữ nhận khác, nàng ta hận con cũng bình thường thôi.”

Tiêu Ngọc Thần càng thêm khiếp sợ: “Con... Từ sau khi con và Ngô nhị tiểu thư đính thân, con chưa từng có suy nghĩ để Cầm muội muội làm chính phòng.”

“Vậy con muốn để Ngô nhị tiểu thư làm vật trang trí? Làm một phu nhân chính phòng hữu danh vô thực?” Đường Thư Nghi trào phúng hỏi.

“Con... con không có để nàng làm vật bài trí, những thứ chính phòng nên có con đều sẽ cho.” Tiêu Ngọc Thần nói.

Hắn không thấy như vậy có gì sai, rất nhiều người xung quanh không phải đều như vậy sao? Liên hôn vì lợi ích gia tộc, nhưng đối tượng liên hôn lại không phải người mình yêu, sau khi thành thân đều xem như cử án tề mi với phu nhân chính phòng, sau đó lại tìm nữ tử mình yêu thích để mua vui.

Đương nhiên, tình cảm của hắn và Cầm muội muội thâm sâu, hắn sẽ không xem Cầm muội muội thành thứ mua vui, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc bạc đãi phu nhân chính phòng.

50

Nhân sinh như kịch, phải có kỹ năng diễn xuất! 2

Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần trầm mặc, nàng không biết phải nói gì. Nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường, nam tử nhà khá giả nếu không có tiểu thiếp còn bị người ta chê cười. Chê cười nam tử đó sợ vợ, phê phán chính thê đố kị ghen tuông.

Mười bảy năm nay tư tưởng này đối với Tiêu Ngọc Thần như mưa dầm thấm đất, ăn sâu bén rễ, nếu bây giờ nàng nói với hắn những thứ như tình yêu duy nhất, một phu một phụ, chắc chắn Tiêu Ngọc Thần sẽ cảm thấy nàng điên rồi.

Nhưng nếu không nói gì thì Đường Thư Nghi lại cảm thấy nghẹn khuất. Nghĩ đến hai nhi tử của nàng sau này, hậu viện oanh oanh yến yến, nàng thấy trong lòng thật không thoải mái. Càng đừng nói tới việc tương lai Tiêu Ngọc Châu gả cho người ta mà còn phải san sẻ trượng phu của mình cho những người khác.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc nãy Lương nhị phu nhân hỏi ta hai tiểu thiếp trong nhà có an phận không, rõ ràng là đang chê cười ta. Trước kia, ta vẫn luôn cho rằng phụ thân con chỉ có một mình ta, lúc biết hắn nạp thêm hai tiểu thiếp, ta vô cùng thương tâm.”

Đường Thư Nghi rũ mắt, tỏ vẻ vô cùng khổ sở.

Ai, nhân sinh như kịch, phải có kỹ năng diễn xuất!

“Mẫu thân...”

Tiêu Ngọc Thần không biết nên an ủi Đường Thư Nghi như thế nào. Làm nhi tử của mẫu thân, hắn tất nhiên cũng hy vọng phụ thân toàn tâm toàn ý với mẫu thân, thậm chí còn mong phụ thân cả đời chỉ có mẫu thân. Nhưng làm nam nhân, hắn cũng không thể nói phụ thân đã làm sai.

Thật lòng mà nói, phụ thân nạp thêm hai tiểu thiếp ở biên cương cũng là chuyện bình thường. Ở Thượng Kinh, hậu viện của phụ thân chỉ có mẫu thân đủ để chứng minh phụ thân vẫn yêu thương mẫu thân.

“Suy bụng ta ra bụng người.” Đường Thư Nghi lại thở dài nói: “Không có nữ nhân nào hy vọng trượng phu của mình có thêm nữ tử khác. Ngô nhị tiểu thư kia cũng vậy thôi.”

Tiêu Ngọc Thần trầm mặc không nói, hắn có thể nói cái gì? Nếu nữ tử khác nói với hắn những lời này, hắn chắc chắn sẽ nói người đó lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông đố kị, nhưng người này lại là mẫu thân hắn. Huống chi từ tận đáy lòng, hắn cũng hy vọng phụ thân chỉ có một mình mẫu thân.

Đường Thư Nghi thấy không thể đả động Tiêu Ngọc Thần nên không rối rắm chuyện này nữa. Nàng ngồi thẳng người, dường như không còn vẻ đau thương vừa nãy nữa: “Không nói chuyện phụ thân con nữa, người đã chết, nói cũng vô dụng.”

Tiêu Ngọc Thần mím môi, hắn cảm thấy nếu phụ thân chưa chết, với phong cách hành sự của mẫu thân hiện tại, chắc chắn sẽ không nhân nhượng phụ thân đâu.

Đường Thư Nghi không biết đại nhi tử đang thầm nói xấu mình, nàng lại nói: “Ta đã xác nhận tin tức kia quả thật là do Ngô nhị tiểu thư báo cho Lương gia, con tính thế nào đây? Có muốn tiếp tục hôn ước kia không?”

“Không.” Tiêu Ngọc Thần lập tức nói, hắn tuyệt đối không rước nữ tử như vậy vào cửa.

Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói con không muốn, Ngô nhị tiểu thư cũng không muốn. Nàng ta tố giác con là vì muốn từ hôn. Chuyện lần này không thành, nàng ta sẽ nghĩ biên pháp khác. Trước khi hai người từ hôn, con chú ý hành vi của mình một chút, làm việc cẩn thận, đừng để người ta bắt được nhược điểm.”

Nếu không phải vì toàn bộ Hầu phủ, Đường Thư Nghi chắc chắn sẽ để hắn nếm một chút đau khổ.

Tiêu Ngọc Thần gật đầu.

Đường Thư Nghi lại nói: “Từ hôn thì được, nhưng không được để nàng ta hắt nước bẩn lên người con, cũng không thể để nàng ta hủy hoại thanh danh của con.”

Tiêu Ngọc Thần vô cùng cảm động, hắn nghiêm túc đáp: “Nhi tử đã rõ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK