Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

507

Cho nên nàng ta hận Nhậm Kiến Thụ, hận những người trong Nhậm gia.

"Phu nhân, ngài có muốn nói chuyện ngày hôm nay cho Mạnh phu nhân nghe không?" Hạnh Nhân nhỏ giọng hỏi Tào thị.

Tào thị cười lạnh: "Không."

Hiện tại ngẫm lại, Mạnh Tú Trân kết duyên cho nàng và Đoan thân vương cũng không phải là có suy nghĩ tốt đẹp gì, nếu không phải nàng ta qua lại với Đoan thân vương thì đã không có chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Bánh xe lộc cộc chạy về Nhậm phủ, chỉ thấy trước cửa lớn đã giăng đèn kết hoa, một mảnh hân hoan. Trong nháy mắt lửa giận của Tào thị phun trào như núi lửa, Nhậm Kiến Thụ dựa vào Tào gia bọn họ mới có được ngày hôm nay, dựa vào cái gì mà một đám người Nhậm gia có thể sống thoải mái, còn nàng ta lại bị người chà đạp, sống nghẹn khuất như thế.

Nàng ta vén màn lên rồi xuống xe, bước đến đứng trước cánh cửa, gã sai vặt giữ cửa thấy nàng ta, hắn vội vàng hành lễ với nàng ta: "Phu nhân bình an."

Tào thị ngẩng đầu híp mắt nhìn tấm biển đề hai chữ Nhậm phủ thật to treo trên cửa, khóe miệng cong lên một nét cười trào phúng. Nàng ta cất bước đi vào trong phủ, đi về hướng yến tiệc. Giờ phút này, lửa giận đã đốt cháy tất cả các sợi dây thần kinh trong người nàng ta, chỉ còn lại sự hưng phấn, đến mức không còn cảm giác được cơn đau đớn trên đùi.

Chỉ chốc lát sau nàng ta đã tới nơi tổ chức yến tiệc, đi vào chỉ thấy bên trong đang ăn uống linh đình, mẹ chồng của nàng ta, Nhậm lão phu nhân mang theo biểu muội tiểu thiếp bên người, đang nói cười với ả ta. Nàng ta cười lạnh bước qua, đứng ở trước mặt Nhậm lão phu nhân nói: "Mẫu thân ngài cũng thật là, trường hợp như thế này sao có thể mang theo một thiếp thất bên mình được?"

Lời này của nàng ta khiến cả phòng tiệc đều lặng im, trong mắt rất nhiều người lộ ra sự hưng phấn. Nhậm lão phu nhân không ngờ rằng nàng ta bỗng nhiên trở về, càng thật không ngờ nàng ta sẽ chỉ trích bà ta trước mặt mọi người như thế.

Bà ta chỉ ngón tay vào Tào thị, phẫn nộ nói: "Tào thị, đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối của ngươi sao?"

Nhưng Tào thị không thèm để ý đến bà ta, mà nhìn biểu muội tiểu thiếp nước mắt đang rưng rưng, gương mặt đỏ bừng Kỷ thị kia: "Đồ không có quy củ, quỳ xuống!"

Vẻ mặt Kỷ thị sợ hãi và ủy khuất, nàng ta đưa mắt nhìn Nhậm lão phu nhân, sau đó quỳ gối trên mặt đất, nước mắt chảy dài, nói: "Thỉnh phu nhân trách phạt."

Tào thị nhìn Kỷ thị đang quỳ trên mặt đất, đột nhiên nhớ tới vừa rồi nàng ta quỳ gối trước mặt Giai Ninh quận chúa, cơn giận trong lòng càng lúc càng lớn. Nàng ta nhìn Kỷ thị nói: "Kỷ thị không có tôn ty trật tự, Nhậm phủ ta không chứa được ngươi, ngươi về nhà đi."

Nói rồi nàng nhìn Hạnh Nhi đang đứng ở bên cạnh, nói: "Dẫn nàng ta đi thu dọn đồ đạc, trước bữa tối để nàng ta dọn ra khỏi phủ."

Kỷ thị sửng sốt, biểu tình yếu ớt trên khuôn mặt cũng biến mất không thấy. Nhậm lão phu nhân không ngờ Tào thị lại ra một chiêu như vậy, chẳng lẽ nàng ta không biết thân phận thật sự của Kỷ thị sao?

"Ngươi dám!" Nhậm lão phu nhân đứng dậy nhìn người Tào thị nói: "Đây là sự giáo dưỡng của Tào gia các ngươi sao?"

"Ta không thấy giáo dưỡng của Tào gia chúng ta có gì sai." Đại tẩu của Tào cũng đứng dậy, nàng ấy đi đến bên cạnh Tào thị, cười lạnh nhìn Nhậm lão phu nhân: "Lão phu nhân ngài giải thích cho ta nghe, thọ đản của ngài dẫn theo một thiếp thất đến xã giao là quy tắc gì chứ? Hay là nhà các ngài ngang nhiên trắng trợn sủng thiếp diệt thê."

Tào đại phu nhân đã muốn phát tác từ lâu, Nhậm lão phu nhân dẫn tiểu thiếp đến xã giao, chính là tát vào mặt Tào gia bọn họ. Nhưng Tào thị vốn nên chủ trì yến hội vẫn mãi không xuất hiện, nàng ấy cũng không nói gì. Bây giờ Tào thị đã trở lại, Nhậm lão phu nhân muốn trút giận lên Tào thị, nàng ấy tất nhiên đứng về phía Tào thị.

"Các ngươi không biết, thân phận của Kỷ thị nàng không bình thường." Nhậm lão phu nhân đuối lý, thêm vào Tào đại phu nhân mạnh mẽ, lời lẽ cũng không còn hùng hồn như vậy nữa.

"Vậy thân phận của nàng ta là gì?" Tào thị nói: "Mẫu thân trước đây ngài chưa nói cho con biết, bây giờ ngài nói cho con nghe, thân phận của Kỷ thị là gì?"

“Nàng..." Nhậm lão phu nhân nào dám nói ra ngoài.

Tào thị lạnh lùng đứng ở đó, nhìn Nhậm lão phu nhân, chờ đợi câu trả lời của bà ta. Nàng ta lúc trước quá bận tâm đ ến Nhậm Kiến Thụ, cũng quá bận tâm đ ến hài tử. Luôn cảm thấy rằng nếu quá cứng rắn với Nhậm Kiến Thụ, đối với hài tử không tốt. Bây giờ nghĩ lại, nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn kết quả không phải cũng như vậy sao?

Dựa vào cái gì mỗi một người trong Nhậm gia đều sống vui vẻ, chỉ có mình nàng ta chịu uất ức? Về sau nàng ta muốn sống thoải mái thế nào thì sống thế đó.

"Ta không nói với ngươi nữa, lát nữa ta để Kiến Thụ nói với ngươi." Nhậm lão phu nhân lấy tay ôm trán, trông như sắp ngất xỉu. Bà ta nhìn Kỷ thị nói: "Con đỡ ta trở về."

Kỷ Trì vội vàng đứng dậy đỡ bà ta, nhưng lại nghe thấy Tào thị nói với một tiểu nhà hoàn: "Qua đỡ phu nhân về nghỉ ngơi đi."

"Ngươi....." Nhậm lão phu nhân chỉ vào Tào thị nói một chữ, sau đó ngất xỉu ngã xuống đất.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn, người đến tham gia thọ đản, mặc dù vẫn muốn tiếp tục xem kịch, nhưng nếu như không cáo từ thì có chút không được hay, liền lần lượt cáo từ rời đi.

Tào thị không quan tâm lắm, bảo Hạnh Nhi dẫn theo vài vị bà tử kéo Kỷ thị đi dọn dẹp đồ đạc. Tào đại phu nhân thấy nàng ta quá khác với ngày thường, thấp giọng hỏi: "Lúc trước muội đi đâu?"

"Có vài chuyện cần phải ra ngoài." Tào thị mơ hồ nói, sau đó đổi chủ đề: "Đại tẩu tẩu trở về đi, bảo phụ thân mẫu thân không cần lo lắng cho ta, ta nghĩ thông suốt rồi, về sau sẽ không sống trong uất ức nữa."

Tào đại phu nhân cau mày, không phải nàng ấy cảm thấy cách làm của nàng ta sai, mà là hành vi của nàng ta quá bất thường. Nàng ấy lại nhỏ giọng nói: "Muội đừng qua lại với Mạnh Tú Trân đó nữa."

“Ta biết rồi đại tẩu, sau này ta cũng sẽ không ra ngoài nhiều nữa," Nàng ta cười lạnh, "Sau này chuyên môn thu thập Nhậm Kiến Thụ."

Dù sao về sau người Nhậm gia đừng nghĩ đến việc sống một cuộc sống thoải mái.

508

Tào đại phu nhân nghe nàng ta nói như vậy thì yên tâm, tiểu cô tử gả ra ngoài, có thể sống tốt ở nhà chồng nàng ấy cũng có thể đỡ lo, nếu không mỗi ngày chạy về nương gia khóc lóc.

Tào đại phu nhân rời đi, Tào thị trở về viện, chờ Nhậm Kiến Thụ đến tìm nàng ta tính sổ. Chỉ là, hôm nay ngược lại xem xem, là ai tính sổ với ai.

Quả nhiên, nàng ta vừa ngồi xuống, Nhậm Kiến Thụ đã mang vẻ mặt không vui đến. Chỉ có điều Nhậm Kiến Thụ không tức giận, mà hỏi: "Hôm nay ngươi đi đâu?"

"Có chuyện phải ra ngoài." Tào thị trả lời.

"Chuyện gì?" Nhậm Kiến Thụ hỏi.

Tào thị: "Không phải chuyện quan trọng."

Nhậm Kiến Thụ nheo mắt lại, hắn ta cảm thấy hôm nay Tào thị thay đổi quá nhiều, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng Tào thị không nói ra, cho dù hắn ta có truy hỏi thế nào cũng vô ích.

Nghĩ xong hắn ta nói: "Hôm nay thọ đản của mẫu thân, ngươi lại không có mặt, mẫu thân tất nhiên tức giận, làm ra chút chuyện hồ đồ ngươi cũng đừng để ở trong lòng."

Tào thị quay đầu nhìn Nhậm Kiến Thụ, nam nhân khoảng ba mươi tuổi, nho nhã tuấn tú. Thật ra tướng mạo của hắn ta tốt hơn Đoan thân vương hai phần, nhưng nam nhân này cũng chỉ có túi da tạm được mà thôi, ở các khía cạnh khác thật sự không so được với Đoan thân vương.

"Đều là người một nhà ta sẽ không để trong lòng." Tào thị nói: "Nhưng Kỷ thị phải được đưa về nguyên quán của ngươi."

Nhậm Kiến Thụ siết chặt nắm đấm, Tào thị hôm nay quá cường thế, hắn ta nhất thời chưa đoán ra vì sao Tào thị lại trở nên như thế này.

Lúc này lại nghe thấy Tào thị nói: "Đuổi Kỷ thị đi, ta lại nạp thêm vài vị tiểu thiếp cho ngươi. Nhưng nếu như Kỷ thị không đi, vậy chuyện năm đó ngươi định thân với nàng ta, còn thành hôn với ta, ta sẽ công bố cho mọi người biết."

Lông mày Nhậm Kiến Thụ nhíu chặt lại, thứ nhất hắn ta đau lòng Kỷ thị, hai là hắn ta không rõ ý đồ của Tào thị. Hắn ta là một người coi lợi ích là tối thượng, lợi ích mà Tào thị mang lại cho hắn ta đương nhiên nhiều hơn Kỷ thị. Trước kia có thể giữ lại Kỷ thị, chẳng qua ỷ vào Tào thị không muốn thật sự hoà ly với hắn ta, một lòng nghĩ cho hài tử.

"Ngươi không nghĩ cho nhi tử của mình sao?" Nhậm Kiến Thụ hỏi.

Tào thị cười lạnh nhìn hắn: "Nó họ Nhậm, đến ngươi còn không nghĩ cho nó, tại sao ta phải tự tìm rắc rối cho mình. Nhậm Kiến Thụ, ta đã nghĩ thông rồi, về sau nếu ngươi không cho ta sống vui vẻ, vậy ta cũng khiến ngươi sống không vui vẻ."

Sắc mặt Nhậm Kiến Thụ lạnh như băng, hắn ta đứng dậy nói: "Ngươi thích làm gì thì làm đi."

Hắn ta sải bước ra ngoài, ra khỏi viện liền nói với tuỳ tùng bên cạnh, "Đi tra xem hôm nay nàng ta đi chỗ nào."

Tuỳ tùng vâng một tiếng lập tức rời đi.

.........

Tiêu Ngọc Thần gặp mặt bằng hữu xong liền về nhà, trực tiếp đi tới Thế An Uyển. Đến nơi liền nhìn thấy, cặp phụ mẫu lúc trước vẫn đang giận hờn nhau, đang đứng trước bàn trong thư phòng, cùng nhau vẽ tranh. Phụ thân của hắn đứng một bên hướng dẫn, mẫu thân hắn tận tâm nghiêm túc mà vẽ.

Hắn đột nhiên cảm thấy, nếu như cả đời bọn họ chỉ có nhau như thế này, rất tốt.

Hắn vào thư phòng hành lễ, "Phụ thân, mẫu thân."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, Đường Thư Nghi ngẩng đầu cười hỏi: "Về rồi à?"

Tiêu Ngọc Thần vâng một tiếng, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn đôi phu thê trung niên tiếp tục đứng vẽ, ấm cúng tươi đẹp, hắn nhất thời không muốn quấy rầy.

Đường Thư Nghi vẽ xong bức tranh, lại cẩn thận nhìn nó, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn. Nàng chỉ vào một chỗ nói, "Chỗ này vẽ không đẹp, toàn bộ bố cục hình như cũng có vấn đề."

Tiêu Hoài cũng cẩn thận nhìn, sau đó nói: "Tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi, ta đã nói phu nhân rất thông minh."

Đường Thư Nghi: "......"

Tiêu Ngọc Thần: "........"

Ở chung với Tiêu Hoài lâu rồi, Đường Thư Nghi phát hiện, hắn thật sự là người "không có chí lớn". Lúc trước khi hắn còn là Tiêu Dao Vương, chỉ muốn nằm yên hưởng thái bình, kết quả nằm yên cũng bị Hoàng đế giế t chết. Bây giờ trở thành Tiêu Hoài, nếu không phải vì còn đại thù chưa báo, phỏng chừng hắn sẽ trực tiếp giao Tây Bắc quân cho nhị nhi tử, hắn ba mươi bốn mươi tuổi liền về hưu.

Mấy ngày qua chỉ cần không có việc gì làm, hắn gần như không ra khỏi Thế An Uyển, vẫn luôn ở lại đây, uống trà đọc sách vẽ tranh chơi cờ, cuộc sống đúng là không thể tốt hơn.

Chỉ có điều, như vậy cũng rất tốt. Ai nói xuyên không nhất định phải ở cổ đại tạo ra sự nghiệp kinh thiên động địa? Ở cổ đại hưởng thụ cuộc sống cũng không tồi mà!

Đặt cây bút trong tay xuống, nàng và Tiêu Hoài đi đến bên ghế ngồi xuống. Tiêu Ngọc Thần nhìn bọn họ, kể cho bọn họ nghe chuyện đã xảy ra ở Vân Lan các, sau đó nói: "Nhi tử cảm thấy, nếu như không diệt trừ Mạnh Tú Trân kia, nói không chừng sau này sẽ thành một mối họa lớn."

Mà Đường Thư Nghi giờ khắc này có chút bội phục Mạnh Tú Trân, ở thời cổ đại quy tắc nghiêm ngặt này còn có thể sống tiêu sái như vậy, cũng coi là một loại năng lực. Chỉ là nàng ta không sống những tháng ngày tiêu soái cho tốt, cứ muốn động đến thị phi, vậy thì đừng trách nàng không khách khí.

Nàng nói: "Hai ngày nữa ta đến bái phỏng nhị phu nhân phủ Bình Dương Hầu, nghe nói tính khí vị phu nhân này không tốt lắm."

Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Vậy con nói với Giai Ninh một tiếng, tránh cho nàng ấy lo lắng."

Đường Thư Nghi nghe hắn nói vậy thì mỉm cười: "Xem ra con và Giai Ninh ở chung rất tốt."

Mặt Tiêu Ngọc Thần hơi đỏ lên, "Giai Ninh nàng ấy rất tốt."

"Ừm, Giai Ninh quả thật là một cô nương rất tốt." Đường Thư Nghi nói: "Làm người hành sự hào phóng, cũng có thủ đoạn làm việc, người như vậy mới thích hợp làm thê tử."

"Nhi tử biết." Tiêu Ngọc Thần biết Đường Thư Nghi đây là đang ám chỉ hắn, sợ hắn không quên được chuyện lúc trước. Hắn thật sự không còn chút tình ý nào với Liễu Bích Cầm, người với người đúng là không thể so sánh, so sánh rồi mới nhìn ra khác biệt. Giai Ninh quận chúa tốt hơn Liễu Bích Cầm không biết bao nhiêu lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK