Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

541

Tiêu Hoài lại nói: "Cho dù chính ngươi tin là vậy, tiên hoàng sẽ tin sao? Lúc đầu tiên hoàng đã hạ di chỉ như thế nào? Tiên hoàng bảo ngươi đối đãi với Tiêu Dao Vương như thế nào? Lý Thừa Ý, thật sự yên lòng yên dạ như vậy sao?"

"Ngươi.... Làm sao ngươi biết di chỉ của tiên hoàng?"

Hoàng đế kinh hãi nhìn Tiêu Hoài, nhận ra mình đã nói sai, y chỉ vào Tiêu Hoài và hét lớn: "Ngươi ngậm máu phun người, ta không giết Lục đệ của ta, ta và Lục đệ tình như thủ túc. Sau khi hắn chết, ta chăm sóc mẫu phi của hắn, ta đưa nhi tử của ta quá kế cho hắn."

"Ta và Lục đệ huynh đệ tình thâm, ta không giết hắn, ta không giết hắn....."

Nói đến cuối cùng, giọng nói của Hoàng đế càng lúc càng thấp, cuối cùng khóc lên: "Không phải ta chỉ mới có ý định giết ngươi thôi sao, ta đã nói sẽ cho ban cho ngươi kim bài miễn tử, tại sao ngươi cứ quấn lấy ta không buông? Phụ thân ngươi và tiên hoàng cùng đánh giang sơn, bọn họ tình như thủ túc, ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi làm sao ăn nói với phụ thân ngươi, làm sao ăn nói với tiên hoàng?"

Tiêu Hoài không chút để tâm đến y, lùi về sau một bước nói: "Yêu cầu của ta, viết chiếu nhận tội, tự phế chính mình. Nếu không, ta sẽ công bố những chuyện ngươi đã làm cho mọi người biết, sau đó phế ngươi."

"Ngươi dựa vào cái gì mà phế ta?" Hoàng đế đột nhiên lại có tinh thần, y chỉ vào Tiêu Hoài nói: "Ngươi là một thần tử sao có thể phế ta? Ngươi là loạn thần tặc tử, Tiêu Hoài, ngươi là loạn thần tặc tử."

Tiêu Hoài lạnh lùng nhìn y một lúc, nói: "Tự mình suy nghĩ đi, lựa chọn như thế nào."

Nói xong hắn xoay người rời đi, Hoàng đế đứng dậy rời giường, chỉ vào lưng hắn mắng: "Tiêu Hoài, ngươi là phản tặc, trẫm muốn giết ngươi, trẫm muốn giết ngươi......"

Tiêu Hoài như không nghe thấy lời nói của y, bước chân không thèm dừng lại, Hoàng đế nhìn bóng lưng hắn biến mất, đột nhiên ngã quỵ xuống đất, lại bắt đầu khóc lóc.

Hoàng đế quỵ trên mặt đất khóc lóc, đau xé ruột gan. Tiêu Khang Thịnh thấy vậy, vội vàng đóng cửa lại, sau đó đỡ Hoàng đế ngồi lên ghế, nói: "Hoàng thượng, ngài bớt giận."

Hoàng đế ngồi ở đó phát ngốc, "Ngươi nghe thấy lời Tiêu Hoài nói rồi đi, hắn bảo trẫm viết chiếu nhận tội, bắt trẫm tự phế chính mình. Hắn đây là muốn trẫm chết, hắn muốn giết trẫm."

Tiêu Khang Thịnh thấy dáng vẻ y như điên rồi, trong lòng khó chịu không thôi, nhưng cũng không còn cách nào khác. Viết chiếu nhận tội, phế chính mình, chuyện này với một đế vương mà nói còn nhục nhã hơn là giết y.

"Trẫm sẽ không làm theo ý hắn," Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, miệng còn không ngừng nói, "Trẫm sẽ không làm theo ý hắn, trẫm sẽ không làm theo ý hắn.......

Tiêu Khang Thịnh cau mày đứng ở bên cạnh, hắn nghi ngờ tinh thần của Hoàng đế thật sự không bình thường, nhưng hắn không dám nói ra.

"Để Ngô Chính Tín... Để Ngô Chính Tín lan truyền tin tức." Hoàng đế đi đến trước mặt Tiêu Khang Thịnh, nhìn hắn nói, "Định Quốc Công Tiêu Hoài giam cầm trẫm, ý đồ cướp ngôi soán vị. Để Ngô Chính Tín lan truyền tin tức này ra ngoài, để bách tính Đại Càn phỉ nhổ Tiêu Hoài."

Tiêu Khang Thịnh: "...... Hoàng thượng, toàn bộ thành Thượng Kinh đều nằm dưới sự khống chế của Định Quốc Công, chuyện này không thể làm được."

"Vậy phải làm thế nào?" Hoàng đế hỏi.

Tiêu Khang Thịnh cau mày lắc đầu, Hoàng đế nghiến răng nói: "Cho dù không làm được cũng phải làm, trẫm cũng không thể ngồi yên đợi chết!"

Tiêu Khang Thịnh vẻ mặt khó xử, Hoàng đế nhìn hắn nói: "Bây giờ ngay cả ngươi cũng không nghe lời trẫm?"

"Vâng, vâng, nô tài đi làm liền." Tiêu Khang Thịnh vội vàng nói.

Mọi nhất cử nhất động của bọn họ đều bị người ta giám thị, làm những chuyện này chẳng qua là giãy chết mà thôi.

Ra khỏi tẩm điện, Tiêu Khang Thịnh nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đang dựa vào cây cột, cười như không cười nhìn mình. Hắn nặn ra một nụ cười, nói: "Nhị công tử, nô tài… nô tài muốn phái Tiểu Đức Tử ra ngoài mua chút đồ vật."

Tiêu Ngọc Minh mỉm cười: "Được rồi, đi đi."

Tiêu Khang Thịnh cứng ngắc hành lễ, sau đó gọi Tiểu Đức Tử sang một bên, nhỏ giọng phân phó hắn ta đi truyền tin cho Ngô Chính Tín. Tiểu Đức Tử vừa nghe khuôn mặt cũng nhăn lại, "Tiêu tổng quản, ngài không phải là hành xác sao?"

"Bảo ngươi đi ngươi cứ đi." Tiêu Khang Thịnh nói.

Hắn có thể không biết đây là hành xác sao, nhưng Hoàng đế bây giờ vẫn là Hoàng đế, bọn họ vẫn là người của Hoàng đế, cho nên phải nghe theo mệnh lệnh của y.

Tiểu Đức Tử gật đầu, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh, sau đó bước nhanh rời đi. Tiêu Khang Thịnh trở về, khi đi ngang qua Tiêu Ngọc Minh, hắn lại hành lễ chuẩn bị quay vào tẩm điện.

Lúc này lại nghe thấy Tiêu Ngọc Minh nói: "Các ngươi không cần phải phiền toái như vậy, nếu Hoàng thượng muốn gặp vị đại thần nào, trực tiếp gọi người đến là được."

Tiêu Khang Thịnh: "...... Vâng, nô tài sẽ nói với Hoàng thượng."

Hắn xoay người đi vào tẩm điện, Tiêu Ngọc Minh hừ cười một tiếng. Đúng là không thể nào hiểu được hành vi của vị Hoàng đế này, đã đến nước này rồi, còn muốn cố sức giãy dụa cái gì, là vì muốn để người ta chê cười?

Liếc nhìn binh sĩ đứng ở bên cạnh, hắn nói: "Đi báo cáo với chủ soái đi."

Binh sĩ nhận được mệnh lệnh, lập tức về phủ Định Quốc Công, báo chuyện này với Tiêu Hoài. Tiêu Hoài nghe xong thì xua tay, "Đừng quan tâm."

Bĩnh sĩ hành lễ xong liền lui ra ngoài, Đường Thư Nghi nói: "Nhìn hành vi hiện tại của y, tư duy gần như đã hỗn loạn lên hết rồi."

"Chẳng qua chỉ là giãy dụa trước khi chết mà thôi." Tiêu Hoài nói: "Nhiều năm như vậy, y vẫn luôn luôn biến mình thành một vị minh quân, nhưng sau lưng luôn chơi những thủ đoạn nhỏ không thể để người nhìn thấy, các triều thần đều biết rõ. Y thoái vị cũng là mong ước của mọi người."

542

Đường Thư Nghi gật đầu: "Cũng đừng trì hoãn quá lâu, kết thúc sớm đi."

"Lại cho y thêm một ngày nữa." Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi phát ra một tiếng thở dài: "Sắp đến kỳ thi xuân rồi, đừng gây ảnh hưởng đến. Lát nữa ta thương lượng với lão Lễ quốc công phu nhân một chút về ngày thành hôn của Ngọc Thần và Giai Ninh. Ta sắp trở thành mẹ chồng rồi!"

Tiêu Hoài nhìn nàng mỉm cười: "Đợi Ngọc Minh kết hôn xong, chúng ta liền xuất phát."

Đường Thư Nghi ngả người ra sau, thoải mái dựa vào ghế gấm mỉm cười, nàng rất mong chờ.

Bọn họ bên này đang thảo luận về việc đi du lịch, còn phu thê Ngô Chính Tín đang thảo luận cách chạy trốn. Nhận được tin tức trong cung truyền đến, Ngô Chính Tín liền bắt đầu như ngồi trên đống lửa. Chuyện Hoàng đế giao, hắn ta tuyệt đối không thể làm được, làm như vậy chỉ còn một con đường chết.

Nhưng nếu không làm, nói không chừng cũng phải chết. Mặc dù Hoàng đế bây giờ đang bị giam cầm trong Hoàng cung, nhưng y vẫn là Hoàng đế. Y không dám ra lệnh giết Hướng Thiên Hà, nhưng dám ban chết cho hắn ta.

"Ngươi đừng xoay nữa, đầu óc ta loạn hết lên rồi." Ngô phu nhân nói.

Ngô Chính Tín dừng lại, "Ta đang rất gấp! Phu nhân nàng nói chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"

"Nếu không… Nếu không chúng ta chạy trốn thôi, chạy càng xa càng tốt.” Ngô phu nhân nói.

Ngô Chính Tín buông ra một tiếng thở dài: "Bây giờ mỗi một cửa thành, đều là binh sĩ của Định Quốc Công canh giữ, chúng ta làm sao có thể trốn thoát?"

"Nhưng mà, ta nghe nói bách tính trong thành có thể ra vào thành bình thường!"

"Đó là bách tính bình thường," Ngô Chính Tín đi đến mép ghế ngồi xuống, lại thở dài: "Ta dám khẳng định, đại thần trong triều phần lớn đều nằm dưới sự giám sát của Định Quốc Công. Chuyện trong cung có người đến gửi thư cho ta, bây giờ Định Quốc Công chắc chắn đã biết rồi, hắn có thể thả chúng ra khỏi thành sao?"

"Vậy… Vậy giờ làm như thế nào?” Ngô phu nhân siết chặt khăn tay, qua một lúc sau mới nói: "Nếu không để ta đến cầu xin Định Quốc Công phu nhân, lúc trước người muốn giết bọn họ chính là Hoàng đế, không liên quan gì đến chúng ta."

Ngô Chính Tín cau mày suy nghĩ: "Được, bây giờ nàng gửi thiếp thư, ngày mai đến bái phỏng Định Quốc Công phu nhân."

Ngô phu nhân vội vàng đứng dậy đi đến thư phòng viết thiếp thư. Không lâu sau Đường Thư Nghi nhận được bái thiếp của Ngô phu nhân. Nàng đại khái có thể đoán được Ngô phu nhân muốn làm gì, liền nói với Thuý Vân: "Trả lời bọn họ, mấy ngày nay trong nhà bận bịu, không thể tiếp khách."

Có nhân mới có quả, là thân tín của Hoàng đế, trong những năm qua Ngô Chính Tín làm không ít chuyện xấu. Đã hưởng thụ những thứ nên hưởng thụ, cũng phải gánh vác hậu quả cần gánh vác.

Ngô Chính Tín và Ngô phu nhân nhận được câu trả lời, cả hai như như cha mẹ chết. Nhưng bọn họ không cũng dám nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế, chỉ có thể ở nhà giả chết.

Ngày hôm sau, Hoàng đế nhận được tin tức Ngô Chính Tín bị bệnh nặng. Lại hất đổ vài chén trà, y nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, Ngô Chính Tín kháng chỉ bất tuân, lập tức trảm."

Tiêu Khang Thịnh thở dài đi ra khỏi tẩm điện, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh liền nói thánh chỉ của Hoàng đế. Tiêu Ngọc Minh nghe xong nói: "Chuyện này, ngươi đi hỏi Khang thân vương, xem hắn nói thế nào."

Tiêu Khang Thịnh đáp vâng, đi đến nội các tìm Lý Cảnh Tập. Lúc này, các đại thần nội các đã ở đó. Hắn bước vào hành lễ với Lý Cảnh Tập, "Khang thân vương, Hoàng đế hạ chỉ nói, Ngô Chính Tín kháng chỉ bất tuân, lập tức trảm. Ngài.. ngài thấy thế nào?"

Căn phòng một mảnh yên tĩnh, thánh chỉ của Hoàng đế có thể được thực hiện hay không, còn phải hỏi Khang thân vương, chuyện này nói rõ, chuyện Khang thân vương kế vị gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Lý Cảnh Tập cảm nhận được ánh mắt của mấy vị đại thần nội các, trầm tư một hồi, nói: "Ngô Chính Tín là thân tín của Hoàng bá phụ, coi như là nô tài của Hoàng bá phụ. Chủ tử tất nhiên có quyền quyết định sống chết của nô tài, cứ làm theo ý của Hoàng bá phụ đi."

"Vâng."

Tiêu Khang Thịnh lui ra ngoài, nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh. Vài vị đại thần nội các lần nữa nhận thức vị thiếu niên chưa đến mười lăm tuổi này. Những lời cậu bé vừa nói thật sự đáng được khen ngợi.

Đồng ý Hoàng đế giết Ngô Chính Tín, không phải vì y là Hoàng đế, quân bảo thần chết thần không thể không chết. Mà là vì, Ngô Chính Tín là nô tài của Hoàng đế, chủ tử có quyền xử lý nô tài. Mặc dù cả hai kết quả Ngô Chính Tín đều phải chết, nhưng ý nghĩa lại khác nhau.

Từ sự việc này trở đi, Hoàng đế chỉ là Hoàng đế trên danh nghĩa. Hơn nữa, y có thể làm Hoàng đế trên danh nghĩa bao lâu, còn tùy thuộc vào ý định của Định Quốc Công.

Chỉ có điều, các vị đại thần nội các đều không kêu oan hay là thương tiếc cho Hoàng đế, cho dù xuất phát từ góc độ lợi ích hay là vì suy nghĩ cho giang sơn Đại Càn, Lý Cảnh Tập đều tốt hơn vị Hoàng đế hiện tại rất nhiều.

"Mới nãy vừa nói đến đâu rồi?" Giọng nói của Lý Cảnh Tập phá vỡ sự im lặng trong phòng, vài vị đại thần nội các tiếp tục nói triều chính, Lý Cảnh Tập vẫn ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Ngô Chính Tín rất nhanh sẽ vị xử tử, lý do công bố bên ngoài chính là lý do mà Lý Cảnh Tập nói. Các quyền quý ở Thượng Kinh gần như đã sẵn sàng cho việc tân hoàng đăng cơ.

Tiêu Hoài nói cho Hoàng đế một ngày, chính là một ngày. Ngày hôm sau, hắn đến tẩm điện của Hoàng đế, thấy Hoàng đế liền sững người. Giờ khắc này Hoàng đế tóc bạc trắng đầu, tử khí đầy người.

"Ngươi đến rồi."

Hoàng đế cong lưng ngồi trên giường, ngước mắt lên nhìn Tiêu Hoài hỏi: "Ta rất kỳ lạ, bây giờ ngươi có thể tự mình ngồi lên Hoàng vị, vì sao lại đẩy Tiểu Thất lên?"

Tiêu Hoài lấy một cái ghế ngồi đối diện y, "Ngươi làm Hoàng đế có vui vẻ không?"

Hoàng đế nheo mắt lại suy nghĩ một lát: "Lúc bắt đầu trẫm rất vui, đạt được thứ hằng tha thiết, tất nhiên vui vẻ. Nhưng sau này, trẫm không vui chút nào. Tấu chương mỗi ngày đều phê không hết, đếm không hết việc, còn có những triều thần kia, ngày ngày chơi tâm cơ với trẫm, rất mệt."

Tiêu Hoài nhìn y, lại nghĩ đến tiên hoàng, trong lòng cay đắng không nói nên lời. Tiên hoàng cảm thấy, mặc dù Lý Thành Ý không có tài năng, nhưng cũng không quá ngu ngốc, vẫn có thể thủ thành. Nhưng mà, tiên đế không ngờ tới Lý Thành Ý chính là người tự cho mình là thông minh, suýt nữa huỷ hoại giang sơn.

"Có đôi khi trẫm liền nghĩ, nếu như Lục đệ của trẫm làm Hoàng đế, sẽ như thế nào?" Hoàng đế nói: "Có lẽ hắn sẽ làm tốt hơn trẫm, ít nhất, nếu hắn muốn giết Tiêu Hoài ngươi, hắn có thể giết được ngươi."

"Nhưng ngươi đã giết hắn." Tiêu Hoài nói.

Hoàng đế ngồi đó im lặng một lúc lâu, nói, "Hắn thông minh hơn trẫm, tài năng hơn trẫm. Tiên hoàng không thích trẫm, khi lâm chung còn để lại di chỉ cho trẫm, cho dù hắn làm cái gì, trẫm cũng không thể giết hắn, ha ha....."

Hoàng đế cười ra tiếng, cười đến nước mắt trào ra, "Tiên hoàng sao lại tin tưởng trẫm như vậy chứ?"

Y nhìn Tiêu Hoài, vẻ mặt Tiêu Hoài bình đạm nhìn y không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK