Lời tiếp theo có hơi khó nói, nhưng Đường Thư Nghi hai mắt tròn xoe nhìn hắn. Tiêu Hoài do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Ngũ công chúa kia nhốt Tạ Lục trong địa lao, dùng thuốc khiến người... hưng phấn, rồi sau đó..."
Lời phía sau hắn không nói ra, Đường Thư Nghi cũng hiểu ý của hắn. Ngũ công chúa kia đúng là ra tay tàn nhẫn.
"Vậy Quốc Công gia đã cứu Tạ Lục như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài hạ mắt xuống, sau đó nói: "Lúc đó ta vẫn còn ở quân đội Nhu Lợi quốc, có lần vào thủ phủ Nhu Lợi quốc, bị Ngũ công chúa kia nhìn thấy, bị... bị bắt đi."
Mặc dù Đường Thư Nghi đoán có khả năng là như vậy, nhưng khi chính tai nghe thấy, vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi, kinh ngạc đến mức mở to miệng.
Tiêu Hoài thấy vậy lập tức nói: "Chỉ là, ngay đêm ta bị bắt liền dẫn Tạ Lục chạy trốn ra ngoài. Vừa hay ta cũng lấy đi thứ cần lấy ở Nhu Lợi quốc, nên liền mang theo Tiêu Lục chạy về Tây Bắc quân."
Hắn dường như đang giải thích, hắn không có gì với ả Ngũ công chúa kia. Nhưng quan hệ hiện tại của hai người, hắn không cần phải giải thích.
"Quốc Công gia cơ trí." Đường Thư Nghi nói.
Quả thật vừa rồi Tiêu Hoài đang giải thích, hắn không thể để người ta nghi ngờ chuyện không có! Hơn nữa, vừa nãy nha đầu Ngọc Châu còn mới đe doạ hắn đây.
"Chỉ là tình thế ép buộc mà thôi." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi nghe chuyện phiếm xong, sự cảnh giác với Tiêu Hoài cũng bớt đi không ít, bầu không khí giữa hai người dịu đi rất nhiều.
"Liên hôn với Tạ gia quả thực có lợi," Đường Thư Nghi nói, "Ngọc Minh xem ra cũng khá hợp với Tạ nhị tiểu thư. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, xem hai hài tử ở chung với nhau thế nào."
Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân xem là được."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nói: "Chàng định khi nào thì gặp Tiêu Dịch Nguyên và người nhà của hắn?"
Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà trong tay nói: "Hai ngày này ta không có chuyện, phu nhân sắp xếp đi."
Đường Thư Nghi: "Được."
Nàng cảm thấy, nếu như Tiêu Hoài này không có ác ý với nàng và ba hài tử, có thể hợp tác được. Người này rất dễ nói chuyện.
"Ngọc Thần qua năm nay sẽ tham gia kỳ thi xuân," Đường Thư Nghi lại nói: "Lúc trước nó bái Phương đại nho và Tề đại nhân làm sư, Quốc Công gia nếu đã trở lại, vậy dẫn Ngọc Thần đi bái phỏng hai vị sư phụ này của nó, thể hiện lòng sự tôn trọng của chúng ta."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
"Còn có Hướng đại tướng quân, lúc trước Ngọc Minh đi theo bên người hắn học được không ít thứ. Quốc Công gia cũng nên đi biểu hiện một chút.” Đường Thư Nghi lại nói.
Tiêu Hoài lại gật đầu: "Được."
Đường Thư Nghi im lặng thở phào nhẹ nhõm, quả thật là một người dễ nói chuyện, chỉ là không biết hắn đến từ đâu.
Lúc này, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: "Đại công tử đến"
Sau đó rèm cửa bị vén lên, Tiêu Ngọc Thần bước vào. Hắn hành lễ với Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, sau đó ngồi xuống. Đường Thư Nghi mỉm cười nói với hắn: "Vừa rồi ta nói với phụ thân con, con ngao du trở về, bảo phụ thân con dẫn con đi bái kiến hai vị sư phụ của con."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Con cũng có ý này."
"Lần trước ta gặp Phương đại nho, ông ấy còn khen phương diện thơ ca của con đã có tiến bộ rất lớn. Xem ra ra ngoài du lịch quả thật rất tốt.” Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Tiêu Ngọc Thần được khen ngợi, trên mặt có chút ngại ngùng, "Sau khi ra ngoài, gặp nhiều người thấy nhiều chuyện, những chuyện này đều rất khác so với trước đây, nhi tử từ trong đó rút ra được chút đạo lý, cũng xem như mở rộng tầm mắt."
"Đúng vậy, đọc vạn cuốn sách chẳng bằng đi nghìn dặm đường, học được đạo lý trong sách, nhưng chỉ khi tự mình trải qua, mới có thể lĩnh ngộ được." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Thần mỉm cười: "Lần này nhi tử đi ra ngoài, cũng coi như trải nghiệm được đạo lý này."
Đường Thư Nghi cũng cười: "Sắp đến kỳ thi xuân rồi, mặc dù phải chăm chỉ đọc sách, nhưng cũng phải chú ý đến thân thể của mình. Đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản thân, việc thi cử với con mà nói, chỉ là thêu hoa trên gấm."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử hiểu."
Đường Thư Nghi nhìn Đại nhi tử rõ ràng đã trầm ổn trưởng thành hơn rất nhiều, cảm thấy yên lòng.
Tiêu Hoài ngồi đó lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẫu tử, không thể không nói, vị phu nhân này đúng thật là thật tâm đối đãi với ba hài tử, hơn nữa nàng cũng dạy dỗ ba hài tử rất tốt.
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần lại nói chuyện một lúc, Tiêu Hoài im lặng lắng nghe. Đợi đến khi Tiêu Ngọc Thần đứng dậy muốn rời đi, hắn cũng đứng dậy, nói có việc phải làm, muốn đến tiền viện. Mà Tiêu Ngọc Thần nghe hắn nói vậy, khẽ cau mày lại.
Lúc trước khi phụ thân ở nhà, căn bản đều luôn ở Thế An Uyển.
Phụ tử hai người một trước một sau ra khỏi Thế An Uyển, trầm mặc đi đến tiền viện. Khi sắp đến viện của mình, Tiêu Ngọc Thần dừng lại bước chân, dáng vẻ như có chuyện muốn nói.
Tiêu Hoài thấy vậy cũng dừng lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Ngọc Thần im lặng một lát, hỏi: "Lúc trước thân thể phụ thân có bị thương không?"
Tiêu Hoài khẽ cau mày, "Không có."
Tiêu Ngọc Thần lại lộ ra vẻ không tin lắm, hắn nói: "Nếu phụ thân có bệnh gì đó khó nói, cứ việc tìm danh y trị bệnh, không nên giấu bệnh sợ thầy."
Tiêu Hoài: "........"
Ngươi đây là có ý gì?
410
Tiêu Ngọc Thần từ trong mắt hắn nhìn ra sự khó hiểu, hoài nghi suy đoán lúc trước của mình hẳn là đã sai lầm, lại nói: "Tại sao lần này trở về, phụ thân lại lạnh nhạt với mẫu thân như vậy?"
Tiêu Hoài hiểu ra, đây là bởi vì hai đêm trước hắn không nghỉ ngơi ở Thế An Uyển, hoài nghi hắn mắc loại bệnh kia! Đúng là hết đứa này tới đứa kia, đầu nhỏ mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì?
"Thân thể ta rất tốt, vấn đề giữa ta và mẫu thân con, con không cần lo, chúng ta sẽ tự giải quyết." Hắn nói.
Tiêu Ngọc Thần nghe hắn nói vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, "Phụ thân thật sự ở bên ngoài nuôi ngoại thất sao?"
Tiêu Hoài: "......."
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe Tiêu Ngọc Thần nói: "Phụ thân người sao có thể làm vậy với mẫu thân? Người có biết, những năm ngài không ở đây, mẫu thân tưởng niệm ngài như thế nào không? Lúc trước con đã kể với phụ thân, chuyện xảy ra trong nhà những năm nay, nếu như không có mẫu thân, nói không chừng cái nhà này đã không còn nữa rồi. Thậm chí, nếu như không có phủ Đường Quốc Công, người cũng không cách nào thuận lợi đánh hạ Nhu Lợi Quốc."
Tiêu Ngọc Thần nhìn Tiêu Hoài như nhìn kẻ vô ơn.
Tiêu Hoài thật sự không biết nên tức giận hay nên cười, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói: "Ta không có ngoại thất, mẫu thân con trả giá thế nào ta cũng hiểu rõ, chuyện không như con nghĩ đâu."
"Vậy rốt cuộc thì như nào?" Tiêu Ngọc Thần hỏi.
Tiêu Hoài: "......"
Thở dài bất lực một hơi, hắn nói: "Ta hứa với con, ta không có ngoại thất, ta cũng không cố ý lạnh nhạt với mẫu thân con, chuyện khác con không cần hỏi, ta và mẫu thân con sẽ tự giải quyết."
Tiêu Ngọc Thần thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, nhưng lại càng thêm khó hiểu. Không có ngoại thất, cũng không có ý lạnh nhạt, vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?
"Được rồi, con trở về đi, ngày mai ta cùng con đi bái phỏng sư phụ con." Tiêu Hoài nói rồi bước nhanh rời đi, sự việc phải nhanh chóng giải quyết, nếu không ba hài tử trong nhà sẽ bức hắn phát điên.
Tiêu Hoài bị Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần liên tiếp "hẹn nói chuyện", không biết nên khóc hay cười, có chút bất lực. Trở lại thư phòng, hắn lười nhác ngả người xuống chiếc ghế rộng, cau mày tự hỏi nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Sau khi trở thành Tiêu Hoài, hắn cũng chỉ có thể ở những lúc không có người mới có thể tùy ý như vậy.
Hắn muốn thành thật khai báo với Đường Thư Nghi, nhưng hắn sợ Đường Thư Nghi không muốn. Loại chuyện vừa thần kỳ lại phản quy tắc như xuyên không này, người bình thường đều không muốn người khác biết, trừ khi vô cùng tin tưởng người kia. Hiển nhiên, bây giờ hắn và Đường Thư Nghi vẫn còn là người xa lạ.
Nhưng, nếu không thành thật khai báo, bây giờ đã có hai hài tử "hẹn nói chuyện" với hắn rồi, đứa thứ ba rất nhanh sẽ đến. Hơn nữa, nếu quan hệ giữa hắn và Đường Thư Nghi tiếp tục như thế này, còn không biết ba hài tử kia sẽ làm ra chuyện gì?
Bây giờ đã bị hoài nghi có bệnh, có ngoại thất, về sau liệu có bị bức hoà ly? Ngày hôm nay nhìn dáng vẻ Tiêu Ngọc Châu khi nói đến chuyện hoà ly, không có tia do dự hay lưỡng lự, loại chuyện này đến khi đó rất có khả năng sẽ xảy ra.
Tiêu Hoài dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi, thật là tiến thoái lưỡng nan!
Tuy nhiên, dù khó khăn đến đâu, đêm nay hắn vẫn phải nghỉ ngơi trong thư phòng. Kết quả nên đến vẫn đến, ngày hôm sau hắn ngủ dậy mở cửa ra liền thấy Nhị nhi tử Tiêu Ngọc Minh, tay cầm trường đao đứng chờ ở cửa.
Tiêu Hoài: ".... Con đây là muốn làm gì?"
Tiêu Ngọc Minh lạnh lùng nhìn hắn: "Ngài nói, ngài giấu nữ tử kia ở đâu?"
Tiêu Hoài: "........"
Thật sự cái gì cũng không muốn nói.
Hắn không muốn nói chuyện, Tiêu Ngọc Minh coi như hắn ngầm thừa nhận, hắn liền nói: "Cha, con nói cho cha biết, cho dù nương con hoà ly với người, nữ tử kia cũng đừng mơ bước vào phủ."
Tiêu Hoài khẽ hít một hơi thật sâu nói: "Con dựa vào đâu cho rằng ta có ngoại thất?"
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần còn biết hỏi hắn một chút, đứa này thì hay rồi, trực tiếp kết án hắn. Hơn nữa, nghe xem, vừa mở miệng đã nói hai từ hoà ly. Mẫu thân bọn nó còn chưa nói gì đâu.
Tiêu Ngọc Minh lúc này căn bản đã nhận định hắn có ngoại thất, trong mắt hiện lên sự thất vọng và tức giận, hắn nói: "Sự tưởng niệm của mẫu thân và ba huynh muội bọn con mấy năm nay, đúng là uổng phí rồi."
Lúc này Tiêu Hoài không muốn nói chuyện, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Minh, xoay người đi vào phòng, lúc đi ra trong tay hắn cũng cầm một thanh trường đao, Yển Nguyệt trường đao của hắn.
"Đánh một trận rồi nói đi." Hắn nói.
Bàn tay cầm đao của Tiêu Ngọc Minh siết chặt, sau đó bước vài bước về bên trái, đứng ở giữa viện. Tiêu Hoài cũng đi tới, nói: "Con đánh trước đi."
Tiêu Ngọc Minh mím môi, sau đó cầm đao chém về phía Tiêu Hoài, Tiêu Hoài không trốn, giơ đao lên tiếp, hai phụ tử bắt đầu ta một chiêu ngươi một chiêu.
Bây giờ nếu có người hiểu võ đứng xem, vừa liếc mắt liền biết Tiêu Ngọc Minh rơi vào thế yếu, mà Tiêu Hoài căn bản không dùng hết lực.
Khi Lý Thừa Duẫn còn là Vương gia, mặc dù mỗi ngày chỉ biết đọc sách viết chữ, ngâm thơ làm phú, nhưng cũng không hề bỏ bê phương diện võ thuật. Sau khi hắn trở thành Tiêu Hoài, mặc dù trong đầu không có ký ức của Tiêu Hoài, nhưng ký ức cơ bắp của thân thể thì vẫn còn đó.
Những chiêu thức của Tiêu Hoài dường như đã khắc sâu trong cơ thể, sau khi hắn mò mẫm một đoạn thời gian, hắn cũng học được bảy tám phần chiêu thức của Tiêu Hoài, cộng thêm những chiêu thức hắn đã học được trước đó, hai bộ chiêu thức dung hợp lại, uy lực còn lớn hơn trước.
Cho dù Tiêu Ngọc Minh có tiến bộ hơn trước rất nhiều, cũng không thể so sánh với Tiêu Hoài hiện tại. Không lâu sau, Tiêu Hoài phản công, hất văng con đao của Tiêu Ngọc Minh ra ngoài, sau đó con đao xoay ngang lại, đặt lên trên cổ Tiêu Ngọc Minh.